Bất kể là Lyle hay Kane đều chưa bao giờ điên cuồng như lúc này. Hai người làm từ chiều đến tối không biết bao nhiêu lần, hoàn toàn không quan tâm đến bất cứ chuyện gì xung quanh, giống như ngày mai đã là tận thế.
Chờ đến lúc cuộc hoan ái cuồng loạn này kết thúc, toàn thân Lyle đã mềm nhũn nằm bẹp trên giường, thậm chí ngay cả Kane cũng thở không ra hơi, nếm trải đủ hậu quả của việc miệt mài quá độ.
Tắm rửa sạch sẽ xong đã hơn một rưỡi sáng, Lyle mệt đến mức ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn nhúc nhích, nhưng hắn vẫn gắng gượng giữ cho bản thân tỉnh táo.
Kane nhặt quần áo quăng lung tung trên đất lên, chậm rãi mặc vào từng thứ một. Cài cúc áo sơ mi, sơ vin, đeo thắt lưng xong xuôi, y vắt áo khoác lên cánh tay, quay lưng về phía Lyle thấp giọng nói: “Tôi đi đây, chú ý an toàn.”
Trong một thoáng dao động, Lyle rất muốn bất chấp tất cả giữ Kane lại. Cái quái gì gọi là “Vì tốt cho em”, vứt hết mấy thứ mẹ kiếp đấy đi, hắn không cần.
Nhưng lý trí lại nhắc nhở hắn, Kane ở lại Omar nguy hiểm đến mức nào, hắn phải cương quyết nói với y “Anh đi đi, đi khỏi Omar đi, đừng bao giờ quay lại nữa.”. Chỉ cần Kane rời khỏi đây, y sẽ có một cuộc sống an bình yên tĩnh như y mong muốn, đến già.
Hai loại suy nghĩ mâu thuẫn điên cuồng tranh đấu, nhưng ngoài mặt Lyle lại bình tĩnh đến dị thường, dường như đã không còn gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kim-bai-bao-phieu/2085624/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.