Edit: Cigarred
"Giờ phút này cô như một con thú nhỏ bị cành cây mắc vào khi đi săn, cuối cùng có thể thả lỏng trong cuộc chạy trốn, có một cái cớ để không cần phải sống sót nữa."
...
Sáng sớm, tiểu khu Duyệt Dương.
Lương Duyệt Nhan ngồi bên ghế phụ, cuối cùng cũng có một ngày cô đến sớm hơn Kinh Tố Đường.
"Chào ngài luật sư." Nói xong, cô thắt dây an toàn lại, tự nhiên nhìn Kinh Tố Đường một cái. Quầng thâm dưới mắt anh như mờ đi, có vẻ như tối qua ngủ ngon, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều.
"Buổi sáng tốt lành, cô Lương." Kinh Tố Đường nói: "Tôi tới muộn."
"Anh ăn sáng rồi sao?" Lương Duyệt Nhan hỏi.
Đoán được cô sẽ hỏi vậy.
Kinh Tố Đường gật đầu, nói: "Ừm."
Mặt anh hơi đỏ lên, bởi vì tối hôm trước vô sỉ mặt dày đi ăn cơm trực, cuối cùng dưới sự kiên trì của Lương Duyệt Nhan anh lại không thể từ chối, vì thế đã đóng gói mang về một cái hamburger.
"Sau này vẫn phải ăn, được không?" Lương Duyệt Nhan dặn dò anh.
"Tôi sẽ cố gắng." Kinh Tố Đường lại gật đầu lần nữa.
Nhờ phúc của cô, đêm qua anh ngủ mà không gặp ác mộng, có lẽ bởi vì một đoạn ngắn thời gian ngồi ở bàn ăn vui vẻ hòa thuận kia. Lương Duyệt Nhan hỏi anh có thích nước sốt cà chua không, Viên Dương ăn no xong chẳng ngượng ngùng mà ợ một tiếng.
Anh cảm thấy rất chân thật, cảm thấy mình không còn giống đứa trẻ bị bỏ rơi trong thế giới hiện thực nữa.
Một đêm không mộng mị, cuối cùng Kinh Tố Đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kill-your-husband/352757/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.