Nỗi đau của con người có thể được phóng đại vô anh, cô đã nói với anh, "Nó không khó lắm, những tên khốn vô nanh tính của Hắc Kình cũng sẽ nghĩ đến được." Anh không hề nghi ngờ. Anh đã biết từ lâu rằng những người đó có thể tạo nên thống khổ. 
Khi Kinh Tố Đường còn rất nhỏ, lần đầu tiên anh học được khái niệm "hạt giống", sau đó vô tình ăn phải hạt giống, hạt giống có thể bén rễ nảy mầm trong bụng, trở tanhh cây cối, mọc ra từ cơ thể, bỏ qua giới anh của xương cốt máu thịt phát triển ra bên ngoài mặc kệ điều gì, như muốn nghiền nát sự sống của anh. Hạt giống được chôn gần xương sườn của anh, chính là vị trí mà Diệp Tư Lan đá trúng. 
Thật vô ích khi nghĩ đến nỗi đau rồi dùng đủ loại từ ngữ để miêu tả nó. Anh đau đớn như vậy. Một cơn gió nóng thổi từ dưới mặt đất đến, giống như những cây kim rỉ sét đâm vào lỗ canh lông của anh, khiến anh cảm thấy đau đớn đến mức không thể chịu nổi. 
"Ha ha-" Kinh Tố Đường đột nhiên bật cười, cơn đau chồng chéo lên nhau gấp trăm lần, anh chỉ cười hai lần trước khi ngừng ho, nước mắt sinh lý trào ra, vị máu trong miệng càng thêm mặn tanh. 
"Cậu đang cười cái gì?" Đây là điều cuối cùng Kinh Tố Đường nhớ tới Diệp Tư Lan đã nói với anh. 
"Cô ấy không nằm trong tay ông." Sau khi Kinh Tố Đường nói xong, máu nghẹn vào cổ họng và chảy vào phổi anh, phóng đại sự nghẹt thở 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kill-your-husband/3331289/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.