"Chỉ cần tên em đặt thì cái gì cũng được." Kinh tố Đường đáp. 
Bọn họ im lặng nhìn ngọn lửa thiêu sạch mọi thứ, không còn nhánh cây hay lá khô nữa, ngọn lửa dần nhỏ lại, rồi tắt đi bốc lên một làn khói. Giống như ngọn lửa chết đi, linh hồn của nó trốn ra khỏi bụi đất, bước lên con đường luân hồi. 
Lương Duyệt Nhan còn nhớ anh dùng tên cô đặt tên cho con mèo. Như vậy thì chuyện khác cô cũng đều nhớ sao? Từ khi nào cô bắt đầu tỉnh lại? Một chút tin tức cũng không có. Khuôn mặt cô chìm trong bóng tối, anh biết mình cũng vậy nên cô không nhìn thấy vẻ mặt anh, cũng không bắt được sự dao động bịt tai trộm chuông của anh từ trong biểu cảm. Kinh Tố Đường cảm thấy mừng thầm, lại cảm thấy không cam lòng. 
"Lúc ra ngoài em đã ăn gì chưa?" Kinh Tố Đường hỏi. 
"Ăn rồi." Cô đáp: "Mèo cũng ăn rồi." 
"Có uống thuốc không?" 
"Có." Lương Duyệt Nhan nghiêm túc nói, trong giọng nói không hề có sự mất kiên nhẫn. "Tôi đều nhớ rõ." 
Vậy cô còn nhớ cô hôn anh không? Khi cô thức dậy sẽ chấp nhận nụ hôn của anh chứ? 
Lương Duyệt Nhan nhìn về phía anh nhưng anh lại vô cớ trở nên nhút nhát dưới ánh mắt kia, không dám tới gần cô, cũng không dám hỏi. 
Rõ ràng anh có thể vì cô mà sinh ra dũng khí hủy thiên diệt địa, nhưng nó lại biến mất vào thời khắc xác định được ý định của cô. 
Mặt hồ như gương, phản chiếu ánh sao. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kill-your-husband/3155701/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.