Edit: Cigarred
"Nỗi đau khổ của sự cô độc chẳng là gì so với nỗi thống khổ cô ấy từng trải qua, loại thống khổ cảm thấy mình không đáng một xu. Người đã cho cô ấy đức hạnh, và giờ nó là của cô ấy." - 'Người bình thường' của Sally Rooney.
...
Chị Lương hôm nay đến muộn hơn ngày thường, nhưng may mắn Thi Linh hôm nay theo lão đại ra ngoài học, hơn nữa luật sư Kinh cũng có việc không tới, cho nên phòng nghiên cứu hôm nay chỉ có hai người là cô và mình.
Lâm Kỳ nghĩ, thật may mắn.
Lương Duyệt Nhan ngồi một mình trong căn phòng kính đó, cô đang viết gì đó trong sổ tay, viết rất nhanh, khoảng cách giữa mỗi dòng chữ đều nhau, nhìn rất gọn gàng, dày đặc chữ, Lâm Kỳ muốn nhìn trộm nhưng ngoại trừ một vài dòng giống như phương trình hóa học ra thì anh ta không bao giờ nhìn rõ được những chữ đó là gì.
Có tiếng chuông điện thoại vang lên, Lương Duyệt Nhan chỉ nhìn lướt qua màn hình một cái sau đó động tác chợt dừng lại.
Sắc mặt cô thay đổi không nhiều nhưng Lâm Kỳ rõ ràng cảm nhận được cơn giận của Lương Duyệt Nhan. Cô cúp máy, gửi một tin nhắn đi, đối phương nhắn lại, cô lại nhắn lại lần nữa. "Cạch" một tiếng, di động bị cô để mạnh lên bàn.
Lương Duyệt Nhan nắm tay lại rồi buông ra, sau đó qua loa viết mấy chữ rồi dừng lại. Cô xé tờ giấy đó xuống, vò lại.
"Anh nhìn cái gì?" Một câu hỏi lạnh lùng vang lên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kill-your-husband/3155605/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.