Nhìn người đang bận rộn trong phòng bếp, Diệp Vãn Vụ cảm than nói với Khổng Hữu Hằng một câu: “Hữu hằng ngươi thực sự là phúc khí tốt a, Phương Viên rất hiền lành.” Ăn cơm thì trực tiếp đứng dậy giúp đỡ dọn dẹp sạch sẽ.
Ngô Phương Viên trong phòng bếp nghe được hắn nói, cười quát: “Vãn Vụ ngươi nói bậy a, hiền lành là ngươi mới đúng, vừa làm cơm lại vừa ôm theo hài tử. Ta chỉ biết giặt quần áo với rửa chén bát thôi, ta muốn nói Hằng là tên ngốc, bên người có ngươi tốt như vậy mà không coi trọng. Sau này lại gặp ta, hắn đúng là tốt số.”
Khổng Hữu Hằng đứng dậy vào phòng bếp, từ phía sau ôm vợ: “Chung qui là vẫn có ngươi, ngươi đúng là tiểu trầm dương*, gia sẽ coi trọng ngươi dù thế nào đi nữa.” Hắn giống như tên vô lại vừa nói xong liền hung hăng hôn má vợ một cái, bị người ta cho một khủy tay cộng thêm ánh mắt xem thường.
Diệp Vãn Vụ giả vờ cười khổ nhìn hai người vợ vợ chồng chồng nói: “Các ngươi thật là, đâm chọc người cô đơn a, thật thiếu đạo đức.”
Nghe vậy Khổng Hữu Hằng cùng Ngô Phương Viên chưa kịp nói thì Vân Lộ cất tiếng khóc. Hai vợ chồng vừa nghe thấy liền vui vẻ, Khổng Hữu Hằng nói: “Ngươi nói ngươi không có phúc, đều đã có hài tử thì làm sao tính là cô đơn? Nhìn nhi tử ngươi cũng thấy thỏa mãn.”
Diệp Vãn Vụ nghe lời này cảm thấy vui mừng, hắn thực sự có cảm giác này. Có Vân Lộ hắn cảm thấy thỏa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-thuong-dinh-uoc-kieu-ha-ai/1910441/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.