Biên tập: B3
Công Chúa nghiêng đầu nhìn Bội Lan, trong mắt không có bất kỳ cảm xúc nào.
Bội Lan hít sâu một hơi, nàng ta đã cởi áo ngoài ra, bắt đầu đưa tay cởi áo trong, để lộ cái yếm màu xanh non.
Đêm mùa thu đã có chút giá rét, nàng ta chỉ vừa mới cởi xuống, toàn thân đã nổi da gà.
Bội Lan nhịn cảm giác xấu hổ trong lòng: "Xin điện hạ rủ lòng thương xót Bội Lan."
Công Chúa lại quay mặt đi, dường như hắn không hề nhìn thấy Bội Lan vậy.
Mắt Bội Lan dần dần đong đầy nước mắt, nàng ta quỳ xuống bò tới phía trước: "Điện hạ, nô tỳ đã cùng điện hạ mười năm."
Năm nàng ta mười bốn tuổi gặp được Công Chúa mười tuổi.
Khi đó Công Chúa vẫn chưa giống như bây giờ, trong đôi mắt màu trà kia luôn ẩn chứa nụ cười.
Nàng ta cùng đối phương lớn lên, vốn cho là cả đời này Công Chúa cũng sẽ không động tình với bất cứ ai, không nghờ cuối cùng Công Chúa lại động tâm với một nữ nhân thường dân.
Dựa vào đâu cơ chứ?
Nàng ta tự mình trồng hoa, đến khi kết trái lại bị người ngoài trộm mất.
Bội Lan biết đời này nàng ta không thể nào độc chiếm được đối phương, vậy thì đối phương có thể bố thí một chút, cho dù là một đêm thôi cũng tốt lắm rồi.
"Điện hạ!" Bội Lan lại gọi một tiếng.
Vừa dứt lời, nàng ta liền phát hiện mình bị bóp cổ.
Công Chúa ngồi dậy, bàn tay lạnh như băng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-thiep/2368467/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.