Biên tập: B3
Ngày hôm đó Chi Chi mặc thử y phục mới.
Tay nghề của nữ sư phó quả thật rất giỏi, bộ y phục may bằng tơ tằm kia mặc lên mát nhẹ vô cùng.
Không phải mặc mấy tầng y phục dày nặng như trước nữa, Chi Chi đứng xoay vòng trước gương đồng, làn váy xoè ra như hoa sen.
Thải Linh bỗng hô lên: “Ngũ di nương, hình như lúc người chuyển động còn có thứ gì đó.”
“Hả?” Chi Chi nghe được câu này lại xoay thêm một vòng, lúc bấy giờ mới thực sự cảm thấy hình như có gì đó ở bên dưới tà váy.
Nàng liền xoay đi xoay lại mấy vòng, rốt cuộc đã thấy rõ.
Trên bộ y phục này có thêu bạch hạc, nhưng không biết dùng kỹ thuật gì mà khi không cử động sẽ không thể nhìn thấy bạch hạc.
Chỉ khi nào bước đi, bạch hạc mới xuất hiện lấp ló trên tà váy.
“Thật xinh đẹp.” Thải Linh đứng bên cạnh khen ngợi.
Chi Chi cũng gật đầu đồng tình: “Tay nghề của vị nữ sư phó kia đúng là quá giỏi. hơn nữa lại cũng thích hạc giống ta.”
Thật thần kỳ.
***
Lúc Chi Chi đang nghiên cứu cách thêu của vị sư phó kia thì có người gõ cửa.
“Xin hỏi Lâm thị có ở đây không?” Giọng nói kia chói tai, giống như của thái giám.
Chi Chi nghe được hai tiếng Lâm thị thì quay đầu lại, bảo Thải Linh đi mở cửa.
Quả nhiên bên ngoài là một thái giám.
Khuôn mặt hắn trắng bóc, không có râu, nhìn qua tuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-thiep/2368450/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.