Ngải Thiên bị nhào choáng váng.
Trên đời này người có thể làm hắn choáng váng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, mặt hắn tái xanh, nghe xong giọng nói ẽo ợt này thì biết ngay tổ tông nào đang chọc ghẹo mình.
"Nếu ngươi thèm nam nhân thì đi tìm nam nhân nhà mình đi." Ngải Thiên túm gáy áo người kia kéo ra xa, "Ta chẳng muốn chơi hoa này đâu, miệng chó của ngươi cứ để người khác hôn đi."
Hắn xách người sang một bên rồi vội vàng tới chỗ Bảo Châu nhà mình.
Trời ạ, giờ hắn mới phát hiện hai mắt tiểu ca nhi này đỏ hoe, chẳng biết đã suy diễn đến đâu rồi, chỉ sợ đang nghĩ hắn là kẻ rác rưởi ăn trong bát nhìn trong nồi, nếu không mau giải thích cho rõ ràng chẳng lẽ hắn còn phải đuổi theo tiểu kiều thê mười vạn dặm hay sao?
"Bảo Châu......" Ngay cả bốn chữ "ngươi đừng hiểu lầm" hắn cũng không kịp nói, ôm eo người ta rối rít giải thích, "Đây là ca ca ruột của ta, chính là người từ nhỏ đã thường xuyên vắng nhà mà ta kể với ngươi ấy, y thành thân lâu rồi, giờ đã có hai đứa con...... Xưa nay y chẳng bao giờ đứng đắn cả, ngươi đừng nghe y nói bậy."
"Ca ca?"
Triệu Bảo Châu rụt rè nhìn sang, đại mỹ nhân thế mà đỏ mặt, hai mắt tỏa sáng nhìn y chằm chằm.
Y còn chưa kịp sợ hãi thì đã bị đại mỹ nhân túm lấy tay.
"Tên đệ đệ ngốc này của ta từ đâu lừa được bảo bối ngoan như đệ thế này? Đúng là tổ tông phù hộ mà, cả nhà chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-the-tren-troi-roi-xuong/876565/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.