Cuối cùng Triệu Bảo Châu được Ngải Thiên cõng xuống núi. Chân y bị thương quả thực không chịu nổi giày vò nữa, lúc trước chưa tìm được Ngải Thiên còn có thể ráng chống đỡ, giờ tìm được người rồi lập tức bủn rủn, muốn nhấc lên cũng không nổi, đau đến mức Triệu Bảo Châu ngã chúi xuống đất. Cũng may Ngải Thiên ở đây, y vừa có người cõng vừa có người dỗ, tuyệt đối sẽ không ngã nữa. "Phu quân......" Y ôm bả vai Ngải Thiên yếu ớt gọi. "Ơi." Ngải Thiên trả lời nhưng y không lên tiếng mà vẫn thì thầm gọi bên tai hắn. "Phu quân......" Ngải Thiên đáp lại. "Ơi." Triệu Bảo Châu vẫn chẳng nói gì mà chỉ vùi đầu vào hõm vai Ngải Thiên gọi thầm. "Phu quân......" Ngải Thiên sững sờ, có giọt nước nóng hổi lăn dọc xuống cổ hắn. "Ơi." Vẻ mặt Ngải Thiên đầy dịu dàng, "Ta đây, ta sẽ không bỏ ngươi một mình nữa đâu." Đây là trân châu của hắn cơ mà.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]