"Đừng chui vào chăn nữa, trên người còn phải bôi thuốc đấy."
Triệu Bảo Châu trùm chăn kín mít, ngay cả đầu cũng quấn lại chỉ lộ ra mỗi khuôn mặt, nếu cầm theo đầu lân chẳng khác nào đang múa lân.
Ngải Thiên vừa thấy đáng yêu vừa thấy buồn cười, nhưng hắn mới cười thì Triệu Bảo Châu đã thẹn quá hoá giận, muốn làm thỏ đạp ưng đá hắn lọt giường.
Nhưng y đâu đạp nổi gã lang băm Ngải Thiên này, còn bị người ta chụp lấy cổ chân.
Y chỉ còn mỗi cái chân này là lành lặn, lúc này lập tức run lên, trong đầu tràn ngập hình ảnh lúc nãy bị nắm mắt cá chân bắt mở chân ra, xấu hổ đến nỗi run rẩy.
"Ngươi...... Ngươi là đồ ác bá." Ngay cả khi tỏ vẻ hung hãn Triệu Bảo Châu cũng lộ ra ngoài mạnh trong yếu, "Mau buông ra, không được như vậy......"
"Như vậy cái gì?" Ngải Thiên vẫn cười, hắn nắm cổ chân trắng như ngọc không chịu buông, còn nghiêng đầu hôn lên bắp chân Bảo Châu.
"Mau buông ra, đồ biến thái!"
Triệu Bảo Châu sợ hãi kêu lên.
Với thân thể bây giờ của y chỉ sợ không thể gặp ai, từng đóa mai đỏ từ cổ chân uốn lượn lên trên rồi biến mất dưới chăn, chỗ thấy được còn như thế, chỗ không thấy chẳng biết thảm cỡ nào.
"Mới nãy còn mở miệng gọi lang quân tốt, gọi phu quân phu quân không ngớt, sao giờ đã thành ác bá biến thái rồi?" Ngải Thiên cố tình đùa y, "Bảo Châu đúng là phũ phàng vô tình làm ta buồn quá đi. Uổng công ta thông cảm cho ngươi chưa chuẩn bị tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-the-tren-troi-roi-xuong/876535/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.