Tiểu ca nhi trần truồng mềm mại trắng nõn cứ thế bị người ta ôm vào ngực, ai mà không xấu hổ chứ. Toàn thân Triệu Bảo Châu như khúc gỗ cháy đỏ bốc khói, tay cũng chẳng biết để vào đâu, hình như che chỗ nào cũng kỳ quái cả. Ngải Thiên vẫn chưa nhận ra có gì không ổn, hắn thật sự chỉ nghĩ đừng để đồ ngốc Triệu Bảo Châu này ngã choáng mà thôi. Hắn là đại phu nên từng gặp vô số nam nữ già trẻ, lúc mới nhặt được Triệu Bảo Châu cũng tự tay bôi thuốc cho y, trong ngoài trên dưới có chỗ nào mà hắn chưa từng thấy. Nhưng giờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Bảo Châu đỏ bừng, ánh mắt đầy vẻ xấu hổ cũng làm Ngải Thiên mất tự nhiên. "Quần áo...... đưa quần áo cho ta đi." Triệu Bảo Châu nghiêng người cuộn mình thành quả cầu rúc vào ngực Ngải Thiên. "Cũng...... Cũng đâu phải chưa thấy, ngươi quên lúc mình bị thương ai bôi thuốc cho ngươi rồi à?" Ngải Thiên muốn nói gì đó để phá tan bầu không khí kỳ quái này, nhưng Triệu Bảo Châu vừa xoay người trong ngực hắn thì ánh mắt hắn lập tức bị thu hút bởi nốt ruồi son trên bờ mông đầy đặn của y. Đây là dấu hiệu đặc biệt của ca nhi, có ca nhi mọc nốt ruồi son trên mặt trên tay hoặc trên vai trên lưng, nhưng nốt ruồi của Triệu Bảo Châu lại nằm ngay chỗ ấy, hệt như chấm đỏ trên bánh bao trắng mềm khiến lòng người nhộn nhạo. "Mau mặc đi mau mặc đi!" Ngải Thiên nhét quần áo vào ngực Triệu Bảo Châu như nhét củ khoai lang bỏng tay rồi lui ra sau bình phong. Hắn cúi đầu nhìn phía dưới của mình rồi hít sâu một hơi từ từ thở ra. Mẹ, ca nhi này chẳng khác nào tiểu yêu tinh cả. Chết mất thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]