Cái tên Chu Nhất Chỉ này khó nghe đến nỗi làm người ta tức giận giơ chân.
"Cái gì? Bản công tử chính là......"
"Chính là gì?"
"Thôi." Có lẽ nghĩ đến điều gì nên trong mắt Chu Nhất Chỉ lại ngập tràn cô đơn, "Chu Nhất Chỉ thì Chu Nhất Chỉ, ân công nói thế nào chính là thế đấy."
"Đừng đừng đừng, đừng có gọi bừa." Ngải Thiên lắc lắc cánh tay gầy như que củi của y, "Ngươi mở miệng gọi một tiếng ân công thì số bạc ta đổ vào ngươi biết đòi lại từ đâu hả?"
"Ta......" Câu này làm Chu Nhất Chỉ thẹn đỏ mặt, "Tất nhiên, tất nhiên phải trả rồi, nhưng giờ tại hạ không một xu dính túi nên chưa trả được, có thể thư thả thêm ít lâu không......"
"Thư thả? Thư thả đến lúc nào?" Ngải Thiên phất tay áo ngồi xuống chiếc giường gỗ ọp ẹp rồi lôi từ trong ngực ra một cái bàn tính, "Ba ngày nay ngươi ăn của ta ở nhà ta, ta còn phải tốn tám tiền linh chi, mười lượng trùng thảo, ba cây nhân sâm, một số thảo dược, chỉ riêng tiền thuốc đã nợ ta ba ngàn lượng bạc trắng, ấy là chưa tính công chăm sóc ba mươi sáu canh giờ không ngủ không nghỉ, cái này có bạc cũng chẳng mua được đâu. Ngươi nói một câu thư thả dễ dàng quá nhỉ, vậy tiền lãi tính thế nào? Nếu ngươi không cần thể diện quỵt tiền tới kiếp sau thì ta còn phải xuống âm tào địa phủ bắt ngươi nữa sao?"
"Ba ngàn lượng?!"
Chu Nhất Chỉ trăm miệng khó cãi, nếu là trước kia thì đừng nói ba ngàn lượng bạc mà chín ngàn lượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-the-tren-troi-roi-xuong/248235/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.