Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

<tbody>Liễu vương phi mất không lâu Dẩn Khang cũng trốn biệt tích, không ai biết hắn đâu, hoàng thượng cũng vì chuyện này mà có chút lo lắng, tuy nhiên Dẩn Khang trước nay không được lòng hoàng thượng bằng Khanh Nhạ và Ngạo Trác Lăng cho nên nói cho cùng trong cung cũng không phải náo loạn.
Hôm ấy lúc thiết triều xong hoàng thượng có chút không vui, hoàng hậu nương nương bấy giờ là người được y sủng ái nhất lúc nào cũng ở bên hầu hạ, vì thế vừa thấy dáng vẻ này liền đi tới, hai tay xoa đầu cho y, ân cần hỏi han:
“ Bệ hạ, có gì phiền não chăng?”
Hoàng thượng trong lòng nén tiếng thở dài nói:
“ Thân làm quân vương một nước có giây phút nào lại không có chuyện đáng lo nghĩ?”
Hoàng hậu bấy giờ còn trẻ, dung nhan mỹ mạo yêu kiều, vòng ra trước mặt y, có cảm giác như chỉ nhìn thôi cũng đỡ mệt, lại thêm nữ nhân này có giọng nói cực kỳ mê người, vừa nghe vừa như được vuốt ve, hoàng thượng tám chín phần bị nàng ta mê hoặc:
“ Thần thiếp biết bệ hạ là một vị quân vương tốt, luôn lo nghĩ cho bá tính, xã tắc nhưng ngài cũng nên chú ý long thể, một khi đổ bệnh rồi bá tính và thần thiếp biết làm sao? “ 
Hoàng thượng nghe xong có vẻ đã nguôi ngoai, sau cùng vẫn nói một câu:
“ Tới con của mình trẫm còn không quản nổi…Dẩn Khang, đã tìm thấy nó chưa?”Trong cung ngoài Liễu vương phi Dẩn Khang hầu như không có quan hệ thân thiết với người nào, nay Liễu vương phi đã mất thật không biết sẽ trốn đi đâu, dù sao thì y trong lòng vẫn lo lắng cho hắn.
Hoàng hậu nghe xong buồn rầu lắc đầu:
“  Khang nhi…thần thiếp cũng rất lo cho nó.” Miệng thì nói như vậy nhưng sự thật nào có như vậy, người này tâm địa độc ác, dã tâm vô cùng lớn, chỉ sợ rằng chính ả lại có liên quan tới lần mất tích này.
Hoàng thượng im lặng không nói gì nữa.
Cũng đã tầm một tháng Dẩn Khang biến mất, mọi chuyện có vẻ lắng xuống rất nhiều, chỉ có đám nô tỳ cũ của Liễu vương phi là vẫn ngày đêm nghe ngóng tin tức. Thời gian đó Vương quý phi cũng lui đến Liễu phi cung thường xuyên, trong lòng lo lắng không yên, Ngạo Trác Lăng vì thế mà càng thêm hận Dẩn Khang.
Cũng trong thời gian đó Hoàng hậu đột nhiên tuyển phi cho thái tử Khanh Nhạ, chọn tới chọn lui cuối cùng không hiểu sao lại chọn nữ nhi nhà Quách thái y, Quách Dung vô cùng bất ngờ, mọi người cũng không khác ông là mấy, tuy nhiên trong nhà có hai người con sinh đôi, tỷ là Quách Dương Ngọc, muội là Quách Thiền, vốn là Quách Thiền thông minh vượt trội hơn Quách Dương Ngọc nên được chọn để đưa vào nhưng Quách Thiền lúc ấy lại nhất định không chịu vào mà phu nhân của Quach Dung cũng không muốn xa đứa con gái này cho nên liền mang Quach Dương Ngọc thay vào. Quach Dương Ngọc bị đưa vào cung.
Ngày đầu ở trong cung với nàng mà nói vô cùng khổ sở, lúc chúng nô tỳ mang nàng tới gặp hoàng hậu thì bà ta chỉ liếc nhìn nàng một cái sau đó phân phó người mang nàng đi tắm rửa, thay y phục, Quách Dương Ngọc cũng không nhiều lời làm gì, im lặng làm theo bọn họ, nàng chỉ nhớ cha, nhớ nhà, nàng không hiểu bọn họ mang nàng vào đây làm gì.
Quách Dương Ngọc ngâm mình trong nước rất lâu, bọn nô tỳ đợi chán  tới lúc không muốn đợi nữa liền rủ nhau đi làm việc khác, thực sự cũng nhận ra thái độ của hoàng hậu với vị thái tử phi tương lai như nàng, không có chút trọng lượng nào.
Quách Dương Ngọc tắm xong gọi mãi không thấy ai đành khoác tạm y phục cũ bước ra ngoài, có điều đường đi trong cung nàng không nắm rõ cho nên rất nhanh đã bị lạc. Nàng cứ đi, không biết tới bao lâu phía trước đột nhiên xuất hiện một bóng người, nhảy từ trên cây xuống, Quách Dương Ngọc giật mình nhảy về phía sau mấy bước.
Dẩn Khang nhìn nữ nhân trước mặt ánh mắt kỳ quái, mái tóc ướt nhẹp, bộ quần áo quê mùa cũng có dấu hiệu ngấm nước, ban nãy hắn còn tưởng ai lại có bản lĩnh tìm được nơi này, không ngờ chỉ là một tỳ nữ kì lạ. Dẩn Khang không thèm nói gì quay người định rời đi. Quách Dương Ngọc vội vàng chạy tới túm tay áo hắn:
“ Huynh….khoan đi đã, có thể cho ta hỏi nơi này là đâu không? Ta bị lạc rồi.”
Dẩn Khang quay đầu lại, lần đầu tiên thấy có người xưng hô với hắn như thế, còn dũng cảm kéo tay áo hắn, có lẽ nào không biết hắn là ai? 
“ Buông tay” lạnh lùng nói xong không đợi nàng kịp phản ứng liền hất tay nàng ra.
Quách Dương Ngọc bị bất ngờ, nhìn lại đã thấy hắn đi rồi liền không để ý tới thái độ lạnh lùng vừa rồi, vội vàng chạy theo, Dẩn Khang đi rất xa nàng vẫn bám theo hắn, tốc độ thật đáng ngạc nhiên, đột nhiên hắn dừng lại, nàng không phản ứng kịp bị va vào lưng hắn ngã lăn ra, kêu “Á” một tiếng. Dẩn Khang có vẻ như đã bị nàng chọc giận, bực bội nói:
“ Ngươi đi theo ta làm gì? “
Quách Dương Ngọc nhăn mặt:
“ Ta thật sự bị lạc đường, đây là lần đầu tiên ta vào cung, mới đi mấy bước không ngờ đã lạc tới đâu rồi.”
Dẩn Khang nhìn nàng đột nhiên cảm thấy khó diễn tả, nữ nhân này  có lẽ là nô tỳ mới, lại dám đi lung tung trong cung, xui xẻo có thể tới cái mạng cũng không giữ được.
“ Huynh có thể nói cho ta biết đây là đâu không? Làm thế nào để về được cung Đễ Hiểu?” Quách Dương Ngọc thấy hắn không nói gì lại hỏi.
“ Cung Đễ Hiểu?” quả nhiên là nô tỳ mới đến.
Thực ra mà nói đám nô tỳ kia không xem nàng ra gì mới mang nàng tới cung Đễ Hiểu tắm rửa, nơi đấy vốn là chỗ ở của bọn nô tỳ.
Quách Dương Ngọc gật đầu:
“ Đúng, huynh biết nơi đấy không?”
Dẩn Khang không trả lời, quay người bước đi, Quách Dương Ngọc vội vàng chạy theo, vừa kêu với theo:
“ Này, sao huynh không nói?”
Dẩn Khang từ đầu tới cuối vẫn thủy chung im lặng, dẫu dọc đường nàng có hỏi gì hắn cũng đều không trả lời, có điều không lâu sau đã dẫn nàng về tới Đễ Hiểu cung. Đám nô tỳ vừa thấy nàng mừng rớt nước mắt, bọn họ mới ra ngoài một chút trở về đã không thấy nàng đâu rồi, không biết sẽ phải nói thế nào với hoàng hậu.
Lúc bọn họ vừa chạy tới nhìn thấy Dẩn Khang liền bị dọa cho giật mình vội vàng cúi đầu tham kiến:
“ Nhị hoàng tử.”
Dẩn Khang không thèm nói gì, quay người rời đi luôn, Quách Dương Ngọc bấy giờ mới biết hắn chính là nhị hoàng tử, biểu cảm trên khuôn mặt có chút không diễn tả nổi.Tìm kiếm với từ khoá:  
Diễn đàn Confession! Confession!! Confession!!!
 Hôm nay, 02:00
<tbody>
Myself
Thành viên cấp 2
Ngày tham gia: 13.02.2017, 23:00
Bài viết: 64
Được thanks: 208 lần
Điểm: 5.81</tbody>

 Re: [Cổ đại] Kiều thê tranh sủng - Độc Nhất Phu Nhân - Điểm: 11
Tuyển Editor! Beta-er! Developer! Type sách!
Ngoại Truyện nhỏ 3
Rất lâu sau bọn họ không gặp nhau nữa, cho tới ngày Khanh Nhạ cử hành hôn lễ, bấy giờ Dẩn Khang mới biết nàng không phải tỳ nữ mà là thái tử phi, hèn gì mấy lần hắn đi qua Đễ Hiểu cung đều không thấy nàng, có điều nghĩ lại sự việc trước kia trong lòng có chút khó hiểu.
Kể từ lần gặp hôm đó bọn họ lại hầu như không gặp nhau cho tới một hôm Quách Dương Ngọc đột nhiên muốn đi Ngự Hoa Viên, hai nô tỳ muốn đi theo nàng nhưng bị nàng cự tuyệt.
Ngự hoa viên sáng sớm còn mờ mờ sương, nàng tới đây không phải để ngắm hoa mà chỉ là để tìm không gian yên tĩnh, ngày tháng trong cung thật sự quá mệt mỏi, luôn luôn phải diễn kịch, đối phó đủ kiểu, nàng biết hoàng hậu không ưa nàng những lúc gặp nàng luôn hỏi về một vấn đề kì lạ liên quan tới thời Vọng quốc, cái này nàng thật sự không biết, chỉ coi nó là một truyền thuyết nghe mọi người kể lại, có điều mỗi lần nàng không trả lời được sắc mặt hoàng hậu rất không tốt liền bắt nàng phạt quỳ. 
Dẩn Khang nhìn thấy bóng người phía trước đang ngơ ngẩn, hắn đi tới cũng không biết, vốn định xem kẽ nào to gan dám đi lung tung trong ngự hoa viên, không ngờ tới gần mới phát hiện ra là Quách Dương Ngọc, có điều nàng gầy đi rất nhiều, trên gương mặt không còn vui vẻ như lúc mới đầu hắn gặp nữa.
“ Có chuyện gì sao?” tới khi hắn ý thức được thì bản thân đã lên tiếng.
Quách Dương Ngọc giật mình quay người lại:
“ Nhị hoàng tử?...Không có chuyện gì, chỉ là ta muốn yên tĩnh một chút.”
Dẩn Khang nghe xong hơi cau mày:
“ Ý nói là ta làm phiền thái tử phi?”
Quách Dương Ngọc cười gượng, có chút bất dắc dĩ:
“ Ta không có ý đó, ngày tháng trong cung quả thật mệt mỏi.”
Dẩn Khang im lặng nhìn nàng một chút sau đó rời khỏi, những lần về sau nếu vô tình chạm mặt đều lạnh lùng đi qua, không nói gì. Đó vốn dĩ là tác phong của hắn.
Cho tới năm Hoàng đế băng hà, Khanh Nhạ lên ngôi, nhưng rất lâu sau Quách  Dương Ngọc mới có tin mừng, rất nhiều phi tần mang long thai nhưng đa số đều bị mất không lâu sau đó, một thời gian tất cả bọn họ đều nghĩ do hoàng hậu không sinh con được nên dùng thủ đoạn hãm hại. Có khi Dẩn Khang tình cờ nhìn thấy nàng đang ngồi im lặng một mình, trên mặt thấp thoáng nét tâm trạng nhưng lát sau lại thấy nàng cười, một ý nghĩ muốn lại gần vừa xuất hiện trong đầu liền bị hắn dập tắt, lạnh lùng bước qua.
Sự việc cũng là xảy ra vào ba năm trước, hoàng cung có thích khách lại cũng chính đêm hôm ấy hoàng hậu sinh non, vốn là đứa tre khống sao cuối cùng lại bị thích khách bóp nghẹt thở tới chết, tất cả chúng nô tỳ lúc ấy đều không ở đó ngoại trừ Quách thái y nhưng Quách thái y bị thương rất nặng, hoàng hậu dù thân thể suy kiệt vẫn cố vùng dậy bảo vệ hài nhi của mình, có điều sức nàng sao co thể chống lại hắn? Lúc quân triều đình đuổi tới đứa nhỏ đã bị giết chết, hoàng hậu bị một vết thương dài trên trán, Quách thái y cũng không qua khỏi.
Rất lâu sau đó nàng gần như không vực dậy được, lúc nào cũng ngồi một mình gọi tên “ Tư Thành”, Tư Thành chính là tên nàng đặt trước cho tiểu hài tử, chỉ tiếc là chưa kịp gọi thì đã không còn bên nàng nữa.
Lúc ấy Dẩn Khang có tới thăm nàng một lần, nàng không nói gì, chỉ thẫn thờ nhìn hắn, khóe mắt chảy xuống hai giọt lệ. Nàng thực sự đã khóc rất lâu, tưởng như đã không còn khóc được nữa, không ngờ giờ phút ấy nước mắt lại có thể chảy ra được. Cũng kể từ ấy nàng luôn mang mạng che mặt vừa là để che đi vết sẹo, vừa che đi kí ức đau buồn và cũng từ ấy cơ thể bắt đầu trở nên yếu ớt, rất dễ bị bệnh.</tbody>
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.