Hàn Thanh Minh cũng không dấu giếm chuyện làm nhà buôn với Tô Niên Niên, về đến nhà liền đem toàn bộ chuyện này nói cho nàng, bao gồm cả sự rủi ro trong đó. May mắn là Tô Niên Niên cũng không phải người của thời đại này, đối với loại chuyện này cũng không có lo lắng, nếu so sánh hậu quả thì nàng càng muốn sống hơn, nàng rất hiểu bản lĩnh của mình, không có tiền nàng nhất định sẽ đói chết, hơn nữa Tô Niên Niên cũng không muốn nàng và Hàn Thanh Minh phải sống cả đời ở cái thôn này, khổ cả đời mất. "Anh yên tâm, ta cũng sẽ không nói cho nương ta biết." Không phải nàng không tin nương nàng mà là nàng không muốn nương nàng lại phải lo lắng. "Tôi tin em." Nếu anh không tin thì đã không nói cho nàng. Tính Lý ca quả nhiên dám nghĩ dám làm, không tới mấy ngày đã chở cho bọn anh chuyến hàng đầu tiên, giày da nhỏ của nữ, loại hàng này ở phương Nam bán rất chạy, vẫn phải do hắn có quan hệ thì người ta mới đưa cho mười đôi, giá mua là mười đồng, Lý Phái Tài đã chi tổng cộng một trăm đồng, cuối cùng thì lấy Hàn Thanh Minh với Xuyên Tử với giá 130 đồng. "Tam ca, mười ba đồng một đôi, chúng ta có thể bán ra ngoài sao?" Ai ăn no rửng mỡ lại đi mua đôi giày mười ba đồng. "Ai nói chúng ta bán mười ba đồng, chúng ta phải bán hai mươi đồng một đôi." Loại giày này ở Nam thành rất ít thấy, nó khá hợp mốt thời trang, những nữ công nhân ai chả muốn có một đôi, đảm bảo khi các nàng nhìn thấy đều sẽ không rời mắt được. "Quá đắt." Hắn nhìn bộ dáng tam ca thập phần nắm chắc thế kia, hắn biết anh nhất định có biện pháp. Ai, hắn so với tam ca không phải kém chỉ một chút. "Ngươi đi tìm vị bằng hữu của ngươi giúp hỏi thăm một chút, xem nơi nào gần khu nhà ở hơn, nơi đó nhất định có nhiều nữ công nhân, điều kiện gia đình ổn là được." "Được, yên tâm." Nếu chuyện này mà để hắn động não xem ra hắn còn kém hơn tam ca, về phương diện này hắn xác thực không bằng tam ca. Truyện chỉ được đăng tải tại wattpad: @SmallskyofTT, hãy ủng hộ mình bằng cách đọc trên trang chính chủ bạn nhé:> Xuyên Tử vào thành cũng không cần xin đại đội, dù sao lúc hắn rất khi đến đó nên cũng không có người nào nghi ngờ. Sau khi vào thành hắn đi tìm tiểu đệ đã giúp lần trước, hỏi thăm xem nơi nào gần đây có nhiều nữ công nhân viên chức nhất. "Sao, Thành ca muốn tới cửa làm con rể?" Chu Tử Hàm trêu ghẹo. Xuyên Tử ở trong thành đều lấy đại danh để hành tẩu, người ta gọi là Thành ca, rất khí phách. "Chó má gì, lão tử có chuyện quan trọng." Nhà thì hắn đã có một căn, dù có đánh chết hắn cũng không muốn ở rể, bằng không khi xuống đất mà gặp cha hắn, lão nhân gia có thể tước chết hắn mất. "Nếu nói nơi có nhiều nữ công nhân nhất thì là khu nhà xưởng dệt phía Nam Cung Tiêu Xã, nơi đó có một nhóm nữ công nhân rất đẹp, anh đứng trước các nàng, chỉ một cái liếc mắt thôi cũng đủ quét sạch anh." Chu Tử Hàm đứng đắn nói. Được, thế ở bên đó vậy. Lúc sau nói với Hàn Thanh Minh, hai người mang theo mười đôi giày da loại nhỏ của nữ lên đường, trước khi đi Tô Niên Niên còn hỏi muốn nàng hỗ trợ gì không, Hàn Thanh Minh cự tuyệt, chuyện nguy hiểm như vậy không thể mang theo nàng. Bọn họ đến đúng lúc vào thời gian xưởng dệt tan tầm, thấy có một nhóm nữ công nhân vừa đi vừa cười nói, Xuyên Tử đang định tiến lên thì đã bị Hàn Thanh Minh kéo lại. "Ở đây có quá nhiều người, chúng ta đi tìm một khu ít người để không bị phát hiện." Hai người tìm một chỗ nấp, nếu không nhìn ra đây thì căn bản cũng không nhìn thấy, Hàn Thanh Minh để Xuyên Tử đi ra ngoài, thấy cô gái nào ăn mặc đặc biệt thời thượng thì hỏi nàng có mua giày da không, nếu muốn mua thì đưa tới đây. Tan làm Tôn Lanh Canh đang trên đường về nhà, thì thấy một người lén lút lại còn trông rất lạ mặt, không đợi nàng hỏi người kia đã đi về phía nàng. Xuyên Tử nhìn khắp nơi không chớp mắt, thật vất vả mới tìm được một người có điều kiện phù hợp, nhìn xung quanh không thấy ai, trực tiếp đi qua nói: "Cô nương, ngươi muốn mua giày da không?" Tôn Lanh Canh cho rằng hắn đang muốn làm gì đó, vừa đang định gọi người, không ngờ hắn lại nói một câu như vậy, nàng cũng không dám chắc chắn có phải thật hay không nên nhất thời không có động tác gì. Xuyên Tử biết bản thân mình sốt ruột, người ta không tin cũng bình thường: "Ta nói thật, ở ngay bên kia, nếu không phải thì ngươi cứ tìm người bắt ta." Xuyên Tử vừa nói vừa chỉ về phía Hàn Thanh Minh. Tâm Tôn Lanh Canh rõ ràng hơi động đậy, trong tay nàng cũng có chút tiền nhưng giày đẹp ở Cung Tiêu Xã nàng không mua được. Nhìn thấy nàng đang do dự, Xuyên Tử lại nói thêm một câu: "Đều là giày da loại nhỏ của phương Nam, hiện tại căn bản không có, chậm chạp sẽ không còn." Tô Lanh Canh vừa nghe hàng từ phương Nam, cũng không do dự nữa, bình thường căn bản không mua được với cả nhà nàng cách đây không xa nếu có nguy hiểm thì kêu to một tiếng chắc chắn nương nàng có thể nghe thấy "Đi." Nàng đi qua, đúng thật một lúc sau nhìn thấy có một người cầm một cái giỏ lớn, nàng vừa đi vào người ta đã mở ra cho nàng xem. Vừa mới thấy đôi mắt của nàng đã nhìn chằm chằm vào nó, quá đẹp, trên giày còn thắt nơ con bướm, so với loại hàng các nàng muốn tranh nhau ở Cung Tiêu Xã thì đẹp hơn nhiều: "Bao nhiêu tiền?" Trong lòng nàng đã định mặc kệ bao nhiêu tiền cũng phải mua. "22, bất quá ngươi là khách hàng đầu tiên nên cho ngươi cái giá ưu đãi, bán hai mươi cho ngươi." Hàn Thanh Minh nói. "Hai mươi...... Được, ta mua." Hai mươi đồng là một tháng tiền lương của nàng nhưng nàng thật sự rất thích, chỉ cần nói với nương nàng đây đã là giá tiện nghi, khẳng định nương nàng cũng chỉ nói vài câu rồi bỏ qua. Nhanh như vậy sao, Xuyên Tử nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, người thành phố thật có tiền. "Đúng rồi, ngươi còn bao nhiêu, ta còn mấy cô bạn nữa, nếu ngươi có thể thì từ từ hẵng đi, ta đi kêu cho ngươi." Quá đẹp, nàng không cho phép đám chị em của nàng không có. Đầu năm nay không có ai nói hai người không thể mặc giống nhau, mặc giống nhau chứng tỏ là quan hệ các nàng rất tốt. "Ngươi yên tâm, ta không lừa đâu." Tô Lanh Canh vừa nói xong liền chạy về nhà. Hàn Thanh Minh có thể nhìn ra được cô gái nhỏ này không nói dối, nên cùng Xuyên Tử ở đây chờ. Chỉ mấy chốc Tô Lanh Canh đã kéo các cô chị em của nàng đi ra, vừa đi vừa nói chuyện: "Nhanh lên, đi chậm thì không còn đâu, đẹp như vậy, vẫn là do ta bảo người ta chờ các ngươi đấy." Lý Phương Phương đang ở trong nhà ăn cơm, Tôn Lanh Canh cũng không chờ nàng ăn xong đã kéo ra ngoài: "Lanh Canh, nếu cái ngươi nói không phải sự thật thì ta sẽ không tha cho ngươi." Một người chị em khác cũng phụ họa. "Đến rồi, chính là nơi này." Tôn Lanh Canh đưa các nàng tới chỗ Hàn Thanh Minh, còn cố ý đè thấp giọng xuống. "Ngươi nhìn xem, đẹp hay không đẹp, có phải chưa từng thấy đúng không, nếu không phải có ta thì người ta khẳng định đã đi rồi, các ngươi chắc chắn không mua được." Tôn Lanh Canh đắc ý nói. Xuyên Tử muốn nói, kể cả ngươi không bảo thì bọn họ cũng đến đây bán giày, bất quá có người quảng cáo miễn phí cho bọn hắn, hắn mới không lắm miệng làm gì. Lý Phương Phương vừa nhìn thấy đã bị đả động, nhiều năm rồi cũng chưa thấy một đôi giày nào đẹp như vậy: "Bao nhiêu tiền?" "22." Không phải hai mươi sao, Xuyên Tử nghi hoặc, với cả tiểu cô nương trước mặt này cũng đã mua một đôi, vạn nhất nói hai người bọn họ hố nàng thì làm sao bây giờ. Tôn Lanh Canh biết như vậy cũng không tốt, nhưng ai bảo các nàng là bạn tốt của nàng "Có thể bán giống giá của ta hay không, hai mươi, về sau các ngươi bán đồ thì chúng ta tiếp tục mua." Nàng ngượng ngùng nói. Hàn Thanh Minh nhìn Xuyên Tử, giả vờ không tình nguyện, trầm tư trong chốc lát rồi cắn răng nói: "Được rồi, bất quá các ngươi không được tiết lộ ra ngoài là được mua với giá này." "Được được được." Ba tiểu cô nương vội gật đầu. "Ta mua hai đôi." Lý Phương Phương móc 40 đồng cùng một lúc ra. Khiến hai người bên cạnh ngây ngốc, nàng giải thích: " Cái này là mua cho Miêu Miêu." À, hai nàng đã hiểu, thì ra là mua cho cô em chồng tương lai. Đảo mắt 80 đồng đã tới tay, còn sáu đôi giày, nếu mỗi đôi bán lời được mười đồng, bọn họ cũng không sợ không trả nổi, Xuyên Tử kích động nói không nên lời "Tam ca, về sau anh bảo em đi hướng Đông, tuyệt đối em sẽ không đi hướng Tây." Hàn Thanh Minh không nói gì, dùng hành động thực tế đã chứng minh bọn họ đang đi về hướng Tây, bởi có một mái ấm mang tên gia đình ở phía Tây. - - Tô Niên Niên ở nhà cũng không nhàn rỗi, vội vàng bồi dưỡng cảm tình với Vượng Tài, Vương Tài chính là con chó kia, nàng tự mình đặt tên cho nó. Trước kia nàng còn cảm thấy cái tên Vượng Tài mang nghĩa phú quý, hiện tại một tí cũng không cảm thấy vậy, hai từ tốt đẹp cỡ nào chứ, bao hàm ý mọi ngươi... Tha thiết chờ đợi, nàng cực kỳ thích. Vốn dĩ muốn kêu là Phú Quý nhưng Hàn Thanh Minh lại bảo nhị ca của anh có tên như thế. "Gâu gâu gâu." Vương Tài đột nhiên kêu lên. "Hàn Vượng Tài, nếu ngươi dọa đến ta thì hôm nay đừng hòng đòi thêm cơm." Tô Niên Niên uy hiếp nói. Tô Tuyết Nhi phải hỏi thăm rất nhiều người, rất vất vả thì mới biết Tô Niên Niên ở chỗ này, vừa muốn gõ cửa thì nghe thấy tiếng chó sủa, nàng ta sợ tới mức rút tay về. Truyện chỉ được đăng tải tại wattpad: @SmallskyofTT, hãy ủng hộ mình bằng cách đọc trên trang chính chủ bạn nhé:> "Niên Niên, Niên Niên, ngươi ở nhà không, ta tới thăm ngươi." Tô Tuyết Nhi? Sao nàng ta lại tới đây. Tô Niên Niên không mở cửa, làm bộ trong nhà không có người. "Niên Niên, ta biết ngươi ở nhà, mở cửa đi, là ta, Tuyết Nhi." Tô Tuyết Nhi đều đã hỏi thăm hết, hôm nay Tô Niên Niên căn bản không có làm việc. Ngọa tào, nàng không mở cửa rất có thể nàng ta sẽ hóa thành chị em bạn dì thân thiết mary sue. "Vượng Tài, hai ta thương lượng chuyện này nha, ngươi đừng quay đầu nữa, nhìn ta này, đợi lát nữa ta nháy mắt với ngươi, ngươi liền xông ra cắn người, được không?" Tô Niên Niên cực kỳ không tình nguyện mở cửa "Làm gì." Lần trước đã nói rõ ràng như vậy, người này có khuynh hướng chịu ngược sao. Tô Tuyết Nhi nghiêng người một cái rồi chen vào "Không phải đã lâu rồi ta chưa gặp ngươi sao, ta lo cho ngươi, sợ ngươi bị mẹ chồng bắt nạt." "Ngươi thấy rồi đấy, ta đã phân gia, mẹ chồng cũng không quản được ta, khá tốt, đi về đi." Tô Niên Niên nói xong đẩy nàng ta ra ngoài. "Niên Niên, ngươi làm gì vậy, đúng rồi, lần này thanh niên tri thức Điền còn bảo ta chuyển lời với ngươi." Tô Tuyết Nhi kịp thời ngăn lại, chờ Tô Niên Niên cầu xin mình. "Ồ, ta không muốn biết." Tiếp tục đẩy. Lúc Tô Niên Niên xuyên tới vẫn có ký ức của nguyên chủ, thanh niên tri thức Điền này đúng thật không phải tra nam, xác minh tỏ vẻ hai người không có khả năng còn nói nếu cứ như thế sẽ bị người tị hiềm, nơi Tô Niên Niên từng đi người ta tuyệt đối tránh đi, Tô Niên Niên còn muốn tặng đồ cho hắn nhưng bị hắn nói lời cự tuyệt, nàng còn muốn để nhị ca tính thêm cho hắn vài cm nhưng hắn cũng không cần. Dù sao đi nữa thì cũng không phải tên tra nam lừa tình sau đó chạy trốn mà nàng đã từng đọc trong tiểu thuyết, nàng thật sự không tin hắn có thể lừa nàng xuất quỹ. Lại còn để cho Tô Tuyết Nhi truyền hộ, càng không thể tin, nếu nói thanh niên tri thức Điền đối với Tô Niên Niên là phiền chán thì đối với Tô Tuyết Nhi chính là chán ghét, trần trụi không ngụy trang, không thèm che giấu, Tô Niên Niên lục khắp ký ức của nguyên chủ với âm mưu tình tiết trong truyện nhưng vẫn không thể nghĩ ra. Nhìn Tô Niên Niên tiếp tục đẩy, Tô Tuyết Nhi luống cuống, chẳng lẽ nàng nhìn ra được là nàng ta bịa đặt, không có khả năng. Tuy nói lúc nàng ta đi tìm thanh niên trí thức Điền kia, hắn không thèm để ý tới nàng ta nhưng không có ai biết mà, Tô Niên Niên chẳng lẽ không thích hắn nữa, điều này không thể được, nàng ta còn phải tìm đề tài chung với Tô Niên Niên để nàng còn giúp nàng ta giật dây với Hàn Lập Đông.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]