Chương trước
Chương sau
“Nếu đã muốn phân gia, thì ta đây sẽ dốc sức giúp, giao cho các ngươi giấy chứng nhận.” Thư ký đại đội Hàn Bang Quốc cũng được xem là lão nhân tương đối có tiếng nói trong thôn, chỉ cần hắn ở đây thì Hàn lão thái thái cũng không dám tùy tiện gian ác.
Người Hàn gia nghe thấy tin tức đều gấp gáp từ đồng trở về, Vương Tiểu Lệ ném thùng nước trong tay xuống chạy về nhà, phân gia chính là mơ ước tha thiết của nàng ta.
“Lão thái thái, lấy hết đồ trong nhà ra đây để phân, lão nhị không có ở nhà thì ngươi cứ giúp hắn bảo quản trước, chờ hắn về thì trả lại.” Hàn Bang Quốc nhìn biểu tình lão thái thái vô cùng không tình nguyện.
“Tất cả đều ở đây, không nhọc nương phải đi nữa.” Vương Tiểu Lệ trước một bước đem toàn bộ lương thực trong bếp dọn ra ngoài, còn tóm lấy đại nhi tử của nàng ta một lúc để hắn dọn hết một chuyến ra đây.
Hàn lão thái thái tức giận ngã ngửa, muốn chửi nàng ta nhưng lại kiêng kỵ có nhiều người như vậy.
“Phân gia xong chúng tôi sẽ đi theo lão tứ, đồ phân cho lão tam, lão nhị kia thì chia cho tôi một phần.” Lão thái thái nghẹn họng nói.
“Nương, cha mẹ người ta đều ở cùng lão đại, sao người lại ở cùng lão tứ.” Đây không phải đang đánh vào mặt hắn sao.
“Thực sự, nương ở với lão tứ? Chả trách đều nói con cái là tính mạng của cha mẹ.” Vương Tiểu Lệ không nhịn được cười, lão thái thái đi rồi, nàng ta sẽ lên làm người quản lý trong nhà.
Miệng Lý Xuân Miêu bĩu ra, lão thái thái muốn hành hạ nàng ta cả đời sao, nào có ai phân gia mà lại không đi theo lão đại, tiện nghi cho Vương Tiểu Lệ, nhìn nàng ta cười toe toét chưa kìa.
Tô Niên Niên không quan tâm, dù sao thì lão thái thái cũng sẽ không động kinh mà muốn ở với nàng.
“Được, đem đồ kia chia làm hai phần, lão tứ cùng lão thái thái một phần, lão đại và lão tam thì chia đôi.”
Vương Tiểu Lệ muốn nhiều hơn, nhưng tưởng tượng chỉ cần lão thái thái không đi theo bọn họ thì vui vẻ hẳn lên, vạn nhất nếu nàng ta nói làm lão thái thái đổi ý làm sao bây giờ.
“Đúng rồi, nương, tiền của chúng ta thì phân thế nào.” Vương Tiểu Lệ ra vẻ để lão thái thái phân.
“Không nói thì câm miệng, lộ rõ bản chất, mở miệng đòi không ngừng được.” Không ai nhắc đến thì bà vốn cũng không muốn phân.
Hàn lão thái thái không biết móc cái túi vải bố ra từ đâu, “ Tổng tiền trong nhà chỉ có thế này, một trăm đồng chia cho mỗi nhà các ngươi 25."
Vương Tiểu Lệ bước tới nhìn, đúng thật là một trăm: “Nương đây đang đùa với bọn con sao, lần trước ngươi lỡ miệng nói, mỗi tháng nhị đệ đều gửi cho ngươi 25 đồng tiền trợ cấp, nhị đệ đã gửi được mấy năm nay, lại nói lễ hỏi của lão tam lần trước không phải cho ngươi sao, sẽ không phải chỉ có cần này đúng không.”
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad: @SmallskyofTT, ủng hộ mình bằng cách đọc trên trang chính chủ bạn nhé!
Cũng đừng nói, đúng là một trăm đồng.
“Gì, Lý Phượng Trân, lão bất tử nhà ngươi, cướp sính lễ của con dâu, ngươi còn mặt mũi sao.” Triệu Hiểu Mai vốn muốn im lặng nhìn bọn họ phân gia, chờ đến khi không nhìn được nữa thì sẽ ra tay, không nghĩ tới sính lễ của con gái của bà bị đoạt đi.
Tô Ái Quốc cũng cau mày lại, lớn tuổi như vậy mà ngay cả mẹ chồng cũng không làm được.
Nếu nói bây giờ việc lão thái thái hối hận nhất là gì, không phải việc phân gia, mà là sao lại cưới cho lão đại một thứ thích đâm chọc vào phổi như vậy, may mắn bà ta bất hòa không ở với lão đại, bằng không chắc bà ta phải sống với cơn tức không thở được này mất.
“Đó là tự khuê nữ ngươi cho ta, không tin thì cứ hỏi nàng.”Một trăm đồng này là căn cứ chính xác để vợ lão tam không phải nấu cơm, nàng cũng không tin Tô Niên Niên lại không biết xấu hổ mà nói ra ngoài.
Nhưng sự thật chứng minh, bà ta tính sai.
"Không phải mới vừa gả vào không biết nấu ăn thôi sao, lão thái thái nói mỗi tháng chúng tôi phải giao ba đồng tiền làm cơm, việc này không sao, ta liền nói một trăm đồng này xem như 33 tháng tiền cơm, nhưng còn chưa được một tháng thì phân gia, ta đây cũng không phải người so đo từng tí một, nương giả ta 97 đồng đi, quên đi, 95 đồng.” Tô Niên Niên làm trò trước mặt mọi người nói.
“Niên Niên nhà ta tốt bụng, không giống lão già kia, đến sính lễ của con dâu cũng nhớ thương, đây phải để thiên lôi đánh xuống một phát, Lý Phượng Trân, ngươi thấy có đúng không.”
Lúc đấy sao bà lại bị mù mà để móng lợn Tô Niên Niên này gả vào cửa cơ chứ, nàng vừa đến đã hạ gục bà ta, bà ta vạn lần không muốn nhưng nhìn ánh mắt Triệu Hiểu Mai hận không thể xé xác bà ta ra kia thì không thể không đưa ra.
Trong lòng bà ta thật đắng, đây đều là tiền bà ta tích góp cho lão tứ.
“Dù sao cũng nhiều tiền như vậy, dù có bị các ngươi đánh chết thì ta cũng không lấy ra.” Lão thái thái lại lấy ra 300 đồng, trái tim bà ta đang nhỏ máu.
“Một trăm năm mươi là của ta với lão tứ, còn lại trăm năm mươi chia cho hai nhà bọn họ.”
Tô Niên Niên và nương nàng cũng biết đây là giới hạn của lão thái thái rồi, lấy 75 đồng ra, còn một nửa thì đưa cho Vương Tiểu Lệ.
Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên nàng ta nhìn thấy số tiền lớn như vậy, Vương Tiểu Lệ vội vàng bỏ vào túi quần, lại dùng tay giữ chặt như sợ làm mất.
“Còn tiền lão nhị, thì để lão nhị trở về, ta cũng không có mặt mũi lấy.” Lão thái thái không quen nhìn bộ dáng Vương Tiểu Lệ phấn chấn, lên tiếng nói.
Đúng vậy, đây đều là tiền trợ cấp của Hàn Lập Đông, nếu không phải vì muốn chọc tức lão thái thái thì Tô Niên Niên cũng ngại cầm lấy, nhưng nếu đưa….. cho lão thái thái cầm, thì nàng khẳng định lúc Hàn Lập Đông về thì một phân tiền cũng không được cho.
Những người ở đây cũng nghĩ đến việc này, Tô Niên Niên vội lấy 25 đồng từ 75 đồng ra đưa cho thư ký: “ Hàn thúc, ta giao tiền lại cho ông, chờ nhị ca trở về ông giao lại giao lại cho anh ấy, bằng không thì ta lo lắng lão thái thái sẽ quên mất.”
Tô Niên Niên chỉ kém nói rõ là lão thái thái tham tiền của con.
Vương Tiểu Lệ thấy lão tam lấy tiền ra, không cam lòng cũng bỏ ra 25 đồng, nàng ta không muốn bị người khác nói, nhà lão tam đúng là củi gạo mà vấy bẩn muối ăn, sao lại đưa nhiều như vậy.
“Nương, người cho bao nhiêu.”
Nhìn bộ dáng ti tiện của Vương Tiểu Lệ, Tô Niên Niên buồn cười chết đi được, sao nàng ta lại đâm chọc trong lòng lão thái thái như vậy.
“Ta cho 50.” Chen ngang nhét tiền vào tay bí thư, lão thái thái tức giận muốn hôn mê, để bà ta cầm cho lão nhị không được hay sao, sao lại giao cho một người ngoài, hơn nữa bà ta còn có thể cho 25, lão nhị khẳng định sẽ không nhận tiền của bà già như bà ta, động một cái đã giao ra.
Đều do tiện nhân Vương Tiểu Lệ, đầu bà ta tức giận muốn hôn mê.
Bí thư cũng bị chiêu thức của Tô Niên Niên làm cho choáng váng, nhưng vẫn tiếp được, toàn thôn đều biết lão thái thái bất công, nếu để tiền trong tay bà, thì lão nhị cũng đừng nghĩ lấy được một phân “ Được rồi, một trăm đồng này chờ thằng thứ hai về thì ta sẽ giao cho hắn trước mặt mọi người.”
“Đúng rồi, Hàn thúc, phân gia xong ta cùng Niên Niên sẽ dọn ra ngoài, chính là nhà Hàn Đại Phát bên cạnh nhà Xuyên Tử, thông báo cho ngài một tiếng, đại ca ta cũng đã đồng ý rồi.” Hàn Thanh Minh lên tiếng nói với Hàn Bang Quốc.
“Được rồi, dù sao cũng không ai ở, bất quá các ngươi cần dọn dẹp lại một chút, cả một thời gian dài không có người ở không cách nào cho người ở được.” Hàn Bang Quốc vừa nghĩ đã đồng ý.
Lão thái thái lại càng không có ý kiến, mắt bà ta thanh tịnh, bà thật muốn nhìn rời khỏi bà già này, một nhà lão tam có thể sống thành cái dạng gì.
_________
Phân gia hạ màn, Tô Niên Niên cực kỳ vui vẻ, nhưng thấy nhà mình có chút nhỏ, hơn nữa Hàn Thanh Minh cũng nói nơi này rất hẻo lánh, bình thường không có ai tới, rốt cuộc thì nàng có thể quang minh chính đại ăn cái gì!
“Nếu sớm biết các ngươi phân gia, nương đã để đại ca bọn họ tới đây, như vậy cũng có thể giúp các ngươi dọn dẹp một chút.” Triệu Hiểu Mai thở dài, nơi này điều kiện quá kém, không biết bảo bối nhà bà có thể ở được hay không.
“Không cần đâu nương, đợi lát nữa Xuyên Tử tới đây giúp chúng ta thu dọn lại một chút.” Mấy ngày hôm trước Hàn Thanh Minh đã nói với Xuyên Tử.
Vừa nhắc tào tháo tào tháo đã tới, bọn họ mới vừa tới được một lúc thì Xuyên Tử đã dẫn một đám tiểu đệ của hắn tới đây.
“Tam ca, nếu biết anh nhanh như vậy đã dọn đi thì em đã dọn dẹp trước cho anh rồi.” Xuyên Tử bước tới vỗ vai Hàn Thanh Minh, tam ca của hắn cuối cùng cũng tới đây.
Dư Quang nhìn thấy Tô Niên Niên với cha mẹ nàng của ở đây, Xuyên Tử bảo tam ca hắn coi tức phụ mới này như bảo bối, nên hắn cũng không thể tụt lại phía sau:“ Tam tẩu, thúc, thím.” Gọi một cách vô cùng chân thành.
Tô Niên Niên cảm thấy lúc hắn gọi dễ nghe hơn Hàn Lập Hạ nhiều.
“Ai.”Triệu Hiểu Mai rất thích tiểu tử có tinh thần như vậy, so với Hàn gia Hàn Lập Hạ thì khá hơn nhiều, ba gậy mà cũng không chịu được.
“Bao lớn rồi, có tức phụ chưa?” Triệu Hiểu Mai nhiệt tình hỏi.
“Còn chưa có đâu, nếu thím thấy người nào thích hợp thì để ý giúp ta, cứ nhìn tam ca là thấy ánh mắt thím tốt như thế nào rồi.”
“Xuyên Tử đúng không, ngươi đến đây thím đây cũng tìm cho ngươi một người tốt, người có thể để ngươi bao bọc lại.” Triệu Hiểu Mai vui vẻ nói, tiểu tử này nói chuyện rất hay.
Một già một trẻ ở chung rất hớn hở vui vẻ, Hàn Thanh Minh có chút hâm mộ, hắn không biết dỗ người.
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad: @SmallskyofTT, ủng hộ mình bằng cách đọc trên trang chính chủ bạn nhé!
Nhà Hàn Đại Phát không nhỏ, phòng cũng không ít, một đám người lục đục dọn dẹp cả buổi trưa, mới miễn cưỡng để người có thể vào ở.
Tô Niên Niên ở Hàn gia có ít đồ, phân gia vẫn chưa mang đến, bốn người một chuyến mang đồ lại đây, nồi bát cái muôi chậu của lão thái thái giấu kín mít, hơn nữa cũng ít, Tô Niên Niên không muốn, Hàn Thanh Minh cũng nói, anh có biện pháp.
Hiện tại mới biết được cái mà được gọi là biện pháp của anh chính là!
Của nhà Xuyên Tử! Dọn sạch!
Nhìn Xuyên Tử, vị nhân sĩ Hàn Thành tiếng tăm nào đó, cầm cái nồi trên tay, trong ngực ôm chén, một tay còn cầm thêm gia vị.
Tô Niên Niên sợ ngây người, đầu năm nay cái gì cũng quý, nồi chén thìa chậu thậm chí còn phải dùng phiếu, vị bằng hữu của Hàn Thanh Minh là phú hào sao.
Tô phụ Tô mẫu tất nhiên cũng bị một trận hù dọa: “ Cha mẹ ngươi sẽ không dùng cái roi quất ngươi đúng chứ?” Triệu Hiểu Mai nói ra tiếng, đứa nhỏ này cũng quá thành thật đi, tuy đối phương là con gái bà, những cái mặt già này của bà cũng ít nhiều cảm thấy có chút ngại.
“Không có, bọn họ đã sớm qua đời rồi, hơn nữa những cái này đều do tam ca bảo ta chuẩn bị cho hắn cùng tẩu tử ra ở riêng.” Đối với chuyện cha mẹ qua đời, Xuyên Tử chưa bao giờ giấu giếm, chỉ là hắn lo lắng thím Tô gia sẽ cảm thấy tam ca đang lui tới với bọn lưu manh như hắn.
Triệu Hiểu Mai không biết con rể nhà bà còn có bản lĩnh này, đang muốn hỏi vài câu thì thấy lão chồng lắc đầu, cũng không đi hỏi nữa.
Tô Ái Quốc đã sớm cảm thấy thanh niên Hàn Thanh Minh này không đơn giản, còn có Xuyên Tử, ánh mắt hắn toát lên vẻ lanh lợi, cha mẹ không còn mà lại có thể sống tốt như vậy, cũng ăn không ít khổ cực, ông tiến lên vỗ vai Xuyên Tử: “ Đều là đứa nhỏ tốt.”
“Về sau ở gần chăm sóc nhau cho tốt.”
“Được.” Xuyên Tử gật đầu mạnh một cái, quay lưng để không cho ai thấy hai mắt mình đang đỏ hoe.
Mọi thứ đều tốt đẹp như vậy, Tô Niên Niên ngẩng đầu nhìn lên trời.
Đỉnh đầu là bầu trời xanh biếc, chính giữa điểm xuyết vài điểm trắng tinh khiết, phân rõ hai ranh giới, phảng phất cũng làm cho lòng người sạch theo, thỉnh thoảng có mấy con chim bay qua, để lại gợn sóng nhè nhẹ, mọi người đều nói những con chim đi qua đều để lại dấu vết, để lại tiếng gió rồi lướt nhanh qua, nàng - Tô Niên Niên, một cô gái đến từ thế kỷ hai mươi mốt, lại bấp bênh ở thời đại những năm 70, đã có một căn nhà của riêng mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.