Chương trước
Chương sau
Edit: Zoe
* * *
Ba phụ tử Hàn gia trừ bỏ Hàn Thanh Minh còn đang ở ngoài ra kiểu: Sao vợ lão tam vừa mới đến đã ầm ĩ một trận.
"Như thế nào, chờ đến khi bà già là ta sắp chết, một hai mắng nhau trước mặt ta, nếu thấy ta không còn chắc hai ngươi còn có thể làm loạn cái nhà này lên, lão đại lão tứ, các ngươi ra nhìn hai nàng đi tức chết ta." Thanh âm lão thái thái gầy sắc bén, tốc độ trầm mặt nhanh hơn mắt thấy.
Lão thái thái tuy rằng thương nhi tử,nhưng con dâu lại không phải do bà ta sinh, nên đánh thì phải đánh, không thu phục sau cứ vênh mặt lên trời, về sau sao có thể hầu hạ bà ta.
Lão đại lão tứ đồng thời run một cái.
Hàn Lập Xuân biết nhi tử mình đức hạnh ra sao,việc này khẳng định là nó làm: " Nương, xin bớt giận, để nàng xin lỗi mẹ cho đến khi mẹ nguôi giận, nếu không được thì mẹ liền đánh." Tức phụ sao, đánh chỉnh đốn một chút sẽ thành thật.
Hàn Lập Hạ theo sát: " Nương, mẹ đang nói gì vậy, mẹ còn phải sống đến khi Văn Văn cưới vợ rồi còn nhìn chắt trai mẹ được sinh ra."
Chậc chậc chậc, chẳng trách Hàn Lập Hạ được sủng ái, nghe lời nói này, một câu đều không nói tức phụ hắn sai, trước hết cứ dỗ bà trước.
"Vẫn là lão tứ tốt trông mong vào ta, còn các ngươi đều mong ta chết sớm đi một chút."Hàn lão thái thái nghiến răng nghiến lợi kích hai đứa con dâu, sa sút liếc Tô Niên Niên một cái, đều là do nàng gây ra.
Tức phụ lão đại lão tứ gần như không dám ầm ĩ trước mặt bà ta, đều là do nhà lão tam gây họa, mới vừa gả vào cửa đã nhiều chuyện như vậy, về sau đánh vẫn là nhẹ.
Lại có chuyện của nàng, lão thái thái liếc mắt hận không thể ăn thịt nàng.
Tô Niên Niên, khó giải quyết đây.
Vương Tiểu Lệ cùng Lý Xuân Miêu lén lút cãi nhau rất nhiều lần, cũng có thiếu chút nữa đánh nhau, nhưng cãi trước mặt lão thái thái thì vẫn là lần đầu, không phải không dám mà là sợ bị đánh, Hàn Lập Hạ còn không dám đánh vợ, Hàn đại ca cũng phát sinh điều cố kỵ, hắn là trưởng thôn, sự hòa thuận trong nhà cũng là thể diện của hắn ở trong thôn.
Hơn nữa Lý Xuân Miêu được phân việc thoải mái còn phải dựa vào Hàn đại ca, nàng ta cũng không dám tùy tiện xé mặt Vương Tiểu Lệ.
"Nương, ta sai, đều là do cái miệng hỏng bét này." Vương Tiểu Lệ nói xong liền tát vào mồm, sơ ý thiếu chút nữa bị đánh, đều là do miệng phiền toái của Tô Niên Niên.
"Ta cũng vậy, ngày thường nương thấy chúng ta sống với nhau hòa thuận, hôm nay có chút nóng ruột." Lý Xuân Miêu cũng biết nếu không làm cho lão thái thái thoải mái thì hôm nay đừng nghĩ được ăn cơm.
"Đều kẹp chặt cái đuôi cho ta, bằng không ta liền cho về nhà mẹ đẻ." Lý Phượng Trân bà nắm giữ quyền sinh sống của cả Hàn gia, hai móng lợn này muốn nháo, đảo lộn trời đất.
Vương Tiểu Lệ: Vì sao chỉ có nàng ta là suýt nữa bị đánh.
Lý Xuân Miêu: Không phải chứ, chuyện Tô Niên Niên cho con nàng ta ăn bùn cứ như vậy mà bỏ qua sao?
Hàn Lập Hạ đỡ lão thái thái về phòng, Hàn đại tẩu đi nấu cơm.
Tô Niên Niên trở về phòng với Hàn Thanh Minh, lén bĩu môi, lão thái thái của thập niên 70 có lực sát thương lớn như vậy?
Nhìn động tác nhỏ lén lún của Tô Niên Niên, Hàn Thanh Minh cười, vẫn là tiểu cô nương.
Tô Niên Niên thấy Hàn Thanh Minh nhìn chằm chằm nàng, cảm thấy rùng mình, chắc không phải đâu, tiện nghi lão công của nàng hẳn không phải loại người không hiểu lí lẽ.
"Cái kia, lời ta nói đều là sự thật, anh tin không?"
"Tin, Chí Cường có thể làm ra việc này, Chí Văn không thấy cũng sẽ ăn bậy."
Vậy là tốt rồi, nếu Hàn Thanh Minh oán giận nàng, cùng lắm thì ly hôn, thanh danh đối với nàng mà nói, cũng không quá quan trọng lắm.
"Nhưng đứa nhỏ đã như vậy, anh phải để cho bản thân hắn nếm thử thì mới biết không được làm như vậy." Tô Niên Niên rất nghiêm túc, việc này liên quan đến vấn đề giáo dục của đứa nhỏ sau này.
"Đúng, về sau con của chúng ta do em dạy." Hàn Thanh Minh xoa đầu của nàng.
Trêu ghẹo như vậy thì sao một cô gái lớn tuổi độc thân như nàng có thể chịu được.
"Ai, ai muốn cùng anh sinh con." Tô Niên Niên đỏ mặt.
Hàn Thanh Minh biết nàng tạm thời không thể tiếp nhận được, nên cũng không nói nhiều.
"Lão tam, ăn cơm." Hàn lão gia tử gõ cửa sổ.
"Được, bọn con lập tức qua ngay."
Cuối cùng cũng được ăn cơm, cả một buổi sáng cũng không có đồ ăn vặt lót bụng Tô Niên Niên cảm thấy mình cực kỳ đói, có thể ăn nguyên một con trâu.
Đồ ăn trên bàn cơm chứng minh, hiện thực không có trâu, chỉ có mấy cái mồm rộng.
Bánh bột ngô cứng ngắc, hẳn là rau dại làm trấu, còn có một ít khoai lang đỏ, một chút đồ này nọ, làm cho gần mười người ăn, bà ngoại nàng thường nói nàng là một kẻ kén chọn, mấy chục năm trước còn đói đến chết, nàng bán tín bán nghi, không nghĩ tới, dù bản thân không kén ăn thì nàng cũng có khả năng chết vì đói.
"Vợ lão đại lão tam lão tứ, hôm nay nhóm các ngươi không được ăn bánh bột ngô, ăn khoai lang đỏ là được. Tuy vợ lão tam nói không sai, nhưng lão Hàn gia xưa nay không có việc con dâu chèn ép." Lão thái thái cao ngạo ngẩng đầu, nhìn ba người con dâu.
Hừ, chỉ thiếu nói nàng lắm chuyện, Tô Niên Niên liếc mắt nhìn Lý Phượng Trân một cái, còn không phải làm hỏng cái muỗng trên tay sao.
Bánh cứng như vậy, nàng cũng không ăn nổi, hơn nữa nàng không phải người của niên đại này, không ăn khoai lang đỏ nhiều đến mức muốn nôn.
Ngược lại là Vương Tiểu Lệ cùng Lý Xuân Miêu đều xanh xao nhìn chằm chằm bánh ngô, hiện tại không ăn thì buổi chiều bọn họ khẳng định sẽ không có khí lực để làm việc, nhưng họ không dám phản bác, bằng không thì cơm cũng không được ăn.
Lúc này lão thái thái mới thoải mái, bà nói gì thì chính là đó.
Hàn đại ca không quan tâm vợ mình, khó chịu vùi đầu ăn, Hàn Lập Hạ thập chí còn không thèm liếc mắt nhìn Lý Xuân Miêu một cái, những đứa nhỏ lại càng không nói, ai cho ăn thì người đó là mẹ.
Hàn Thanh Minh trộm liếc nàng một cái, nói với nàng không sao đâu.
Đương nhiên là không sao rồi, không ăn thì nàng cũng không đói chết.
Tô Niên Niên xem xét liếc nhìn Hàn lão gia tử một cái, ông vẫn như trước trầm mặc ít lời, giống như chỉ cần có Hàn lão thái thái, còn ông thì làm nền cũng được.
Nàng cũng không đánh giá được lão gia tử, dù sao thì thấy ông không bất công như lão thái thái, nhưng vẫn có điểm không được thoải mái, không quan tâm, đến cuối cùng thường không đứng về bên nào cả.
Dừng lại, nghĩ nhiều như vậy làm gì, nắm chặt củ khoai lang cuối cùng kia mới là chính sự.
Tô Niên Niên đột nhiên nhớ tới một câu bà ngoại nàng thường thuận miệng nói: khoai lang đỏ, bánh bao khoai lang đỏ, rời xa khoai lang đỏ là không thể sống.
Xem ra về sau nàng còn tiếp xúc với khoai lang nhiều hơn.
Đồ không nhiều lắm, ăn cũng nhanh, nhất là khi bọn họ còn muốn ra đồng.
Khi đi Hàn Thanh Minh còn lén nhét một đồ vào trong tay nàng, Tô Niên Niên cúi đầu nhìn, là một cái bánh ngô chưa ăn chút nào.
Không hiểu sao có chút muốn khóc.
Không thể hiểu được, sao lại gả cho Hàn Thanh Minh của Hàn gia thôn, sao lại trở thành con dâu của bà mẹ chồng xấu tính.
Ô ô ô......
Buổi chiều Tô Niên Niên không có việc gì để làm, liền một mình đi tham quan Hàn gia một chút, Hàn gia có một gian phòng, lớn nhất là phòng hướng bắc mà hai ông bà đang ở, bên cạnh là phòng của nhà lão tứ, phòng nhỏ phía bắc là phòng của cả gia đình lão đại, hai đứa nhỏ cũng ở cùng bọn họ.
Phòng ở phía đông là phòng chứa đồ vật linh tinh, phía tây là phòng bếp, còn dựng một cái nhà WC lộ thiên nhỏ, mỗi lần Tô Niên Niên tiến vào đều phải nín thở, lại nói phòng ở phía nam là của hai người bọn họ, cách đó không xa còn có ổ gà, lúc ngủ Tô Niên Niên cứ buồn bực là ở đâu phát ra tiếng động, thì ra hung thủ là con gà.
Được rồi, trong lòng lại một lần nữa khẳng định Hàn Thanh Minh ở Hàn gia không được sủng ái.
Nàng xem qua không ít truyện niên đại, mẹ chồng ác độc cũng đọc qua rồi, nữ chủ tới.
Ở riêng!
Đúng, nàng nhớ tới nhóm nữ chính đều cố chấp dùng mọi cách để được ở riêng.
Nghĩ thì dễ nhưng làm thì khó. Nàng kêu ở riêng, phân gia thì hai người bọn họ ở đâu?
Khóc, quá nhiều gian nan cản trở.
Hừ.
Ngực sao lại nóng thế này?
Chiếc dây chuyền là bùa mẹ Tô Niên Niên cầu bình an cho nàng, từ nhỏ vẫn luôn đeo, sau vài năm làm hỏng thì cũng lén lút bảo quản cho tốt.
Ngọa tào, thì ra mặt dây chuyền bình an phát sáng, có phải là hệ thống thăng cấp sống mang theo không gian tùy thân xuyên sách xuất hiện không?
Nàng có phải nhỏ máu nhận để nó nhận chủ hay không!
Nói là làm, cắn ngón tay!
Đau quá.......
Vẫn là quên đi, tìm đồ vật đâm một cái, nàng không thể há mồm cắn xuống.
Thật vất vả mới châm vỡ được một lỗ nhỏ, cố gắng tìm cách nhỏ một giọt máu, nhưng nhỏ rồi lại không có phản ứng?
??? Chẳng lẽ thuộc về Tô Tuyết Nhi?
Không không không, ở trên cổ nàng thì là của nàng, ném đi cũng không cho nàng ta đâu, nếu không phải nàng, Tô Niên Niên bảo bối của Tô gia còn đang là công chúa nhỏ là nàng đây.
Nhắc tới Tô Tuyết Nhi, mấy ngày nữa nàng ta sẽ lấy danh nghĩa tới Hàn gia thăm nàng, được, đến lúc đó để nàng gặp xem thứ yêu nghiệt này vậy.
Ồ, hình như nàng cũng là yêu nghiệt.
____________
Tô Niên Niên cảm thấy bản thân mình kết hôn là đúng, nhất định không phải là vì Hàn Thanh Minh mang về cho nàng ba quả trứng chim!
Thật đáng mừng, hành động khiến người kích động biết bao!
"Mau ăn đi, cái này là buổi chiều Xuyên Tử lấy từ trên cây đào xuống." Hàn Thanh Minh nhìn móng tay trắng mịn đang lột vỏ trứng kia, sau đó như chú hamster nhỏ thu thập nhét vào miệng, so với bản thân mình ăn còn thỏa mãn hơn.
"Hắn như thế nào lại tốt như vậy, đứng rồi, cho anh một quả." Không cần hỏi thì nàng cũng biết, Hàn Thanh Minh nhất định chưa ăn.
Tiểu cô nương còn nhớ mà chia cho anh, thật không tiếc khi anh cầm tiền để khiến Xuyên Tử không làm việc mà đi tìm tổ chim.
"Tôi không ăn, em ăn đi, ăn một chút điểm tâm chiều." Thời điểm anh đẩy tay ra, không chú ý chạm tới lòng bàn tay của nàng, mịn màng trơn bóng, Hàn Thanh Minh nhớ tới lời thế hệ trước nói, loại người như vậy sinh ra không phải để làm việc.
"Đúng rồi. Đây là tiền mấy năm nay tôi tích góp được." Vốn nghĩ tới mấy ngày nữa sẽ giao lại cho nàng, nhưng thấy buổi tối hôm nay nàng ăn ít như vậy, liền biết được thức ăn Tô gia rất tốt, cho nàng chút tiền này để nàng có thể lén đi mua chút đồ ăn vặt, ít nhất sẽ không đói.
Tô Niên Niên nhận lấy đếm, ước chừng có 230 đồng.
Tuy rằng đây chỉ đủ cho nàng ăn một nồi lẩu, Nhưng! Đây là những năm bảy mươi, quá nhiều đi?
"Cái kia, là anh tích góp sao? Giàu có vậy." Chẳng lẽ là lão đại ẩn mình?
Hàn Thanh Minh trầm mặc trong chốc lát, nếu nói với nàng chuyện anh làm, nàng có sợ hãi hay không?
Tác giả có lời muốn nói: Chờ, ngày mai sẽ nấu cơm!
Zoe: Mọi người hãy ấn nút sao cho mình với nhé!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.