Được ngon ngọt nhiều lần rồi, hôm nay là lần đầu tiên bị đuổi ra khỏi phòng ngủ, Lạc Tử Khanh đau đớn đứng ở bên ngoài hét.
Oánh Oánh, em mở cửa ra đi!
Anh hứa mà, sẽ không làm những việc em không thích nữa, tất cả đều hỏi ý kiến của em trước, được không em?!!!
Oánh Oánh...
Anh biết sai rồi mà.... anh không muốn ngủ ở sofa đâu!!!
Tiếng kêu quỷ khóc sói gào của hắn khiến cho mọi người ở dưới không nhịn được mà bật cười. Chưa bao giờ thấy Tử Khanh ăn mệt với ai ngoại trừ Giai Oánh, phải nói là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, bên ngoài kiêu căng ngạo mạn về nhà thì dịu dàng ôn nhu, nhiều khi nũng nịu khiến người ta phải sởn da gà!
Bên trong phòng Tôn Giai Oánh cũng chịu hết nổi. Ba bốn cái lời hứa chó má đấy ai mà thèm tin cơ chứ... không mạnh mẽ cho hắn biết suy nghĩ của mình thì mọi thứ lại đâu vào đấy cả thôi, bản tính háo sắc cứ nói thay đổi là thay đổi được à?
Lạc Tử Khanh, không muốn ngủ sofa thì cút xuống dưới đất!
Gào ầm ĩ lên như thế mà không thấy mất mặt à? Bây giờ cô rất đau khổ khi phòng mình không cách âm, nếu hắn kêu khóc cả đêm ở bên ngoài thì chắc cô không ngủ được mất!!!
Lạc Tử Khanh ngồi xổm xuống đất, chân dài khoanh vào nhau, một cái dép bị đá bay đi đâu mất rồi, tóc tai thì xù lên.
Phải nói là thảm hại và mất hình tượng không thể tả!
Thế nhưng làm gì có cái gì quan trọng hơn vợ yêu?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-the-tai-thuong-tong-tai-mau-quy-xuong/160224/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.