Thẩm Ngạo cũng đánh đến mệt mỏi, cả người ướt đẫm mà cười lạnh về phía Nghi Dương hầu, vứt roi lền trên mặt đất, điềm nhiên nói: "Hiện tại bản vương có thể đi gặp Công gia chưa?"
Lúc này, cái gì uy nghiêm, Bành Huy đều vứt ra sau đầu rồi, cả người co rút ở góc tường, đáng thương mà run rẩy, sợ Thẩm Ngạo đi tới nữa, vội vàng gật đầu, nói: "Nhưng... Có thể... Không... Không cần phải đánh."
Thẩm Ngạo phủi tay, cả người nhìn về phía trên có vẻ mệt mỏi tới cực điểm, được Khương Mẫn dìu đến một gian phòng khác, Khương Mẫn cười khổ, nói: "Điện hạ, Công gia xảy ra sự tình lớn như vậy, hạ quan đúng là một chút cũng không thể giúp, thật sự rất hổ thẹn."
Thẩm Ngạo thản nhiên nói: "Không phải chuyện của ngươi, Công gia hiện tại ở nơi nào?"
Khương Mẫn thở dài, nói: "Bổn quan sẽ dẫn điện hạ đi." Dứt lời, lại nói: "Điện hạ vừa rồi sao lại động võ? Bành Huy tốt xấu cũng là Nghi Dương hầu, lại có khâm mệnh..."
Thẩm Ngạo hai tay một quán, nói: "Ta là điên cuồng chứ sao!"
Khương Mẫn không khỏi chán nản, đành phải nói: "Điện hạ đi theo ta." Dứt lời, lại đi an ủi Chu phu nhân vài câu, nói: "Không phải đã sớm nói rồi sao? Phu nhân cứ việc yên tâm là được, tại đây là Hồng Lư Tự, chỉ cần có ta ở đây, chắc chắn sẽ không để cho Công gia chịu khổ ."
Chu phu nhân hai mắt đẫm lệ nói: "Trong lòng luôn không yên, lại làm Khương đại nhân khó xử rồi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-the-nhu-van/2904108/chuong-675-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.