Triệu Tím Hành nhẹ nhàng đi lấy giấy bút tới, sau đó liền triển khai một tờ giấy trống.
Thẩm Ngạo bắt lấy bút, thích ý mà cười nói:”Tím Hành, mài mực đi.
Triệu Tím Hành mân mê miệng, hỏi:”Vì cái gì mà bắt ta tới maì mực?
Thẩm Ngạo làm ra một bộ dạng tùy thời vứt bút, Triệu Tím Hành lập tức đầu hàng, tặc lưỡi nói:”Sợ ngươi rồi, đại họa sĩ.
Thẩm Ngạo nghiêm túc uốn nắn nàng:”Sai rồi, là đầy bụng kinh văn, học phú năm xe, anh tuấn tiêu sái, còn trẻ mà nhiều tiền, đại họa sĩ vô tiền khoáng hậu.
Triệu Tím Hành cười nhẹ, nói:”Có lẽ là đại họa sĩ kiều thê như mây?
Thẩm Ngạo nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng, rõ ràng cảm thấy trong con mắt nàng có một loại ánh sáng khác thường, không khỏi cười ha ha một tiếng, xấu hổ nói:”Quận chúa thực là người thích nói giỡn, so sánh cùng với hoàng thượng, bản họa sĩ hổ thẹn đến cực điểm.
Triệu Tím Hành không biết lấy dũng khí từ đâu tới, nhẹ nhàng mà ngắt cánh tay Thẩm Ngạo một cái, giận dữ nói:”Ngươi còn muốn ba nghìn mỹ nữ hậu cung? Thật sự là đáng hận.
Thẩm Ngạo ôi một tiếng, bút trong tay nhất thời không cầm chặt, thoáng cái đã rớt xuống giấy vẽ, Triệu Tím Hành lại càng hoảng sợ, vội vàng nói:”Làm sao vậy? Đau lắm hả?
Thẩm Ngạo vuốt vuốt cánh tay, cười ha ha nói:”Đau thì không đau, chỉ không thích ứng thôi, lúc trước ngươi vốn thường vặn ta như vậy, nhưng khí lực của ngươi không lớn đến thế.
Sắc mặt Triệu Tím Hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-the-nhu-van/2903746/chuong-539.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.