Đúng lúc này, ở phía sau, Dương Tiễn nhanh chóng kêu to về, hướng Thẩm Ngạo: “ Thẩm Ngạo... nhanh... Mau tránh!”
Thẩm Ngạo sao không muốn chạy, nhưng vừa chạy như vậy, mất mặt xấu hổ không nói, uy tín ngày bình thường tích lũy, xem như triệt để bị chôn vùi, cắn răng, học bộ dạng xã hội đen đánh nhau, ống tay áo kéo lên, cong eo ưỡn ngực, hét lớn: “ Ai dám qua đây tìm cái chết!”
Hết lần này tới lần khác, người tìm cái chết lại càng nhiều, thấy Thẩm Ngạo hung hăng càn quấy như thế, đại thần đảng mới vây tới lại càng nhiều, nguyên một đám hung hăng nói: “ Tiểu nhân, hại nước hại dân, đánh chết hắn!”
Tâm Thẩm Ngạo đều nguội hết, thầm kêu điện ảnh xã hội đen Hongkong hại chết người, chiêu thức lừa gạt ấy ngay cả con mẹ nó, một đám người đọc sách đều không dọa được, từ hù dọa biến thành tất cả xông lên cùng đánh, đưa tới càng nhiều đối thủ.
Đoan Chính bên kia gọi Thẩm Ngạo chú ý, đám người đông nghịt đã vây quanh Thẩm Ngạo, Thẩm Ngạo đành phải kiên trì đánh một người cầm đầu trước, đá vào chân của hắn, tiếp theo liền lui về phía sau một bước, áp lưng lên trên cột cung điện.
Dương Tiễn lo lắng, kêu lên: “ Điên rồi, điên rồi, các ngươi đều điên rồi!”Quát to một tiếng: “ Còn lo lắng cái gì nữa, bảo vệ Thẩm đại nhân đi!”
Cửa đại điện, rất nhiều nội thị đều đứngxem, cũng không dám nhập điện, đợi Dương Tiễn quát to một tiếng, chính là đang ra lệnh cho bọn họ động thủ.
Dương Tiễn là hoạn quan đứng đầu trong nội cung, người hầu nào trong cung không cần phải dựa vào hơi thở của hắn, hắn nói không khác gì nhiều so với thánh chỉ, nghe Dương Tiễn phân phó xong, đám nội thị gào khóc kêu to, mãnh liệt xông về hướng cung điện, vẫn không quên kêu to: “ Dương công công đã nói chuyện, đánh đảng mới.”
Bên kia còn có người gọi: “ Bảo vệ Thẩm đại nhân.”
Những thái giám này, tuy đều thiếu đi một chút gì đó, nhưng bổn sự đánh nhau mạnh hơn nhiều so với con mọt sách, hơn trăm người chen chúc xông tới, mười phần sinh lực.
Đảng mới vừa mới có sĩ khí, lập tức bị ngăn chặn lại, Thẩm Ngạo bên kia có mười mấy thái giám xông lại giải vây, bây giờ mới có thể thở dài một hơi, thật vất vả mới chen ra khỏi đám người, lau lau mồ hôi lạnh trên trán, Dương Tiễn không kịp thở, chạy tới tiếp được hắn, nói: “ Thẩm đại nhân, còn như vậy đánh tiếp cũng không phải biện pháp, sẽ có tai nạn chết người!”
Thẩm Ngạo nhẹ gật đầu, cắn răng nói: “ Ý chỉ ở chỗ này, ai dám làm càn!”Từ bên hông móc ngọc bội thái hậu ban cho ra, giơ lên cao cao, lau khóe môi bị người cào rách máu một cái, cao giọng kêu to: “ Người nào động thủ động cước, dùng mưu phản để xử! Dương công công, ngươi nhìn chằm chằm vào, đến lúc đó sẽ viết hết vào trong tấu chương!”
Bên kia đánh đến mức mỏi mệt kiệt lực, Thẩm Ngạo vừa hô to một tiếng, đúng là sấm sét giữa trời quang, nghe được hai chữ ý chỉ, đều lập tức đình trệ.
Người lăn lộn trong triều đình đều biết, ý chỉ thường thường hữu dụng hơn vài phần so thánh chỉ, thánh chỉ xét xử người còn phải kể đạo lý, nhưng nếu là ý chỉ, thái hậu bảo ngươi xéo đi, ngươi phải biến, bệ hạ lưu ngươi lại, thì là bất hiếu, hoàng đế nào sẽ vì một người đại thần mà vác một cái mũ bất hiếu.
Tất cả mọi người cứng đờ, ào ào nói: “ Bọn thần tiếp ý chỉ.”
Thẩm Ngạo mắng to một câu trong lòng, lãnh khốc nhìn qua một đống bừa bộn trong Giảng Võ điện, cuối cùng mới nhẹ nhàng thở ra.
Ánh mắt Thẩm Ngạo liếc nhìn bọn hắn, lúc này hai đảng mới cũ phân chia rõ ràng, một đám người đứng ở bên trái, một đám người đứng ở phía bên phải, về phần Dương Tiễn và nội thị, giờ phút này cũng ngoan ngoãn đứng ở sau lưng Thẩm Ngạo, sự tình náo đến như vậy, không biết nên khóc hay cười.
Thật sự là không người nào nghĩ đến, đợi tất cả mọi người định tâm, lại ôm cách nghĩ đã liều thì chơi luôn, dù sao cũng xé toang mặt rồi, không cần có cái gì bận tâm.
Thẩm Ngạo cười lạnh nói: “ Ý chỉ ở trên tay của ta, đây là ngọc bội Thần Tông tiên đế, thái hậu nhận được truyền dư của tiên đế, Quá Hoàng thái hậu, thái hậu đều biết, ta hỏi, ngọc bội này có tính là ý chỉ hay không?”
Người đảng mới im lặng, ánh mắt ào ào rơi vào trên người Thái Kinh, vừa rồi hai đảng đánh nhau, Thái Kinh một mực ngồi ở trên gấm đôn, đứng ngoài quan sát, cũng không ai đi qua làm khó hắn, Thái Kinh vuốt râu gật đầu, nói: “ Không tệ, đây đúng là ngọc bội của tiên đế.”
Mọi người lúc này mới không lên tiếng nữa, Sở Văn Tuyên nói: “ Đúng thì như thế nào? Thẩm đại nhân cứ giải nghĩa sự tình trước, Túc Vương mưu phản, chứng cớ ở đâu?”
Trong mắt Thẩm Ngạo xẹt qua một tia sát cơ, vốn là hắn còn muốn dàn xếp ổn thỏa, lặng lẽ xóa việc này đi, cái này tuy không phù hợp với phong cách của hắn, nhưng tại đây, tốt xấu gì cũng là Giảng Võ điện, là đầu mối cả vương triều, huyên náo quá ảnh hưởng, cũng không nên.
Chỉ là, chuyện cho tới bây giờ, không xử trí một người là không được, hắn cười nhạt một tiếng, hỏi: “ Sở đại nhân thật sự muốn hỏi?”
Sở Văn Tuyên cũng bất cứ giá nào: “ Không nói rõ ràng, chúng ta quyết không bỏ qua.”
Thẩm Ngạo cười cười: “ Rốt cuộc là chúng ta hay là ta, ngươi đợi người nào? Là ai muốn truy cứu, đều đứng ra!”
Trong Giảng Võ điện trầm mặc một hồi, ở trong đám người, kêu gào thoáng một tý, hoặc là kéo bè kéo lũ, đánh nhau, đều có thể, nhưng bảo bọn hắn làm chim đầu đàn, lại không ai chịu, đảng mới hai mặt nhìn nhau, cuối cùng ánh mắt đều rơi vào trên người Thái Kinh.
Thái Kinh cười ha hả, nói: “ Thẩm đại nhân, việc này thì thôi đi, xem các ngươi xem, thật sự là còn ra thể thống gì nữa, đều tản ra, về nhà đổi thay quần áo, hoàng thượng bên này đều có phán đoán sáng suốt.”
Thái độ Thái Kinh mập mờ cực kỳ, không muốn chuyện này rối rắm, lại càng ám chỉ Sở Văn Tuyên và những người này, chớ can thiệp vào, lông mày Sở Văn Tuyên nhíu lại, trong lòng nghĩ, ta làm chim đầu đàn, vì sao Thái sư lại nói như vậy?
Về phần các thành viên đảng mới khác, lúc này cũng đều bắt đầu trầm mặc, cũng có người nói: “ Đúng, đúng, tản ra đi, Sở đại nhân, việc này đến lúc đó rồi nói sau.”
Thẩm Ngạo lạnh lùng cười một tiếng, thản nhiên nói: “ Còn muốn chạy đi? Ta hỏi lần nữa, ngoại trừ Sở Thị lang, còn có ai muốn truy cứu sự tình Túc Vương phản, đứng ra!”
“...”
Thẩm Ngạo bĩu môi: “ Đã không người nào hưởng ứng, như vậy chính là một mình Sở Thị lang muốn truy cứu.”
Thái Kinh đứng lên, nói: “ Thẩm đại nhân...”
Thẩm Ngạo cắt ngang hắn: “ Như thế nào? Thái Thái sư cũng muốn truy cứu?”
Những lời này không khác gì gây sự, Thái Kinh lại hơi có chút thẹn quá hoá giận, hé mồm nói: “ Đây là Giảng Võ điện, có chuyện gì, xuất cung trước rồi hãy so đo.”
Thẩm Ngạo ung dung cười một tiếng, nói: “ Xuất cung liền khó mà nói, hay là nói rõ ràng tại đây đi. Hôm nay mọi người mắng cũng đã mắng, đánh cũng đã đánh, đơn giản thống khoái, ở chỗ này nói rõ ràng sự tình, đợi đến lúc xuất cung, lại không biết sẽ truyền ra bao nhiêu lời đồn nhảm.”
Hai mắt Thái Kinh đóng lại, trong ánh mắt xẹt qua một tia phức tạp, làm như tại cân nhắc cái gì, lập tức nhàn nhạt ngồi trở lại gấm đôn, không để ý tới Thẩm Ngạo nữa.
Ánh mắt Thẩm Ngạo rơi vào trên người Sở Văn Tuyên, nói: “ Sở Thị lang muốn so đo, như vậy ta cũng cho ngươi so đo một tý, người đâu!”
Dương Tiễn bên kia đánh mắt, đám nội thị ào ào nói: “ Thẩm đại nhân, có gì phân phó sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]