Chương trước
Chương sau
Nước mắt Gia Luật Nghiệp Lớn sắp chảy ra rồi, cố nén sợ hãi, gật đầu như gà mổ thóc, trong lòng run sợ mà nhìn xung quanh, sợ cấm quân thực sự tiến đến, vẫn không quên nói: “ Đúng, đúng, nói chơi thôi, nói...”

Trên lầu thật sự rõ ràng nghe được thanh âm Triệu Cát: “ Khiết Đan nhục Đại Tống ta, đáng chết, đáng chết! Một ngày kia, Trẫm tất yếu di diệt cửu tộc Gia Luật!”

Hai đùi Gia Luật Nghiệp Lớn không khỏi mà run rẩy, lần này thật sự không nghe sai rồi, hàm răng vang lên khanh khách, Dương Thực ngồi ở bên cạnh hắn, cười nói: “ Hôm nay khó được vui mừng như vậy, hoàng thượng cũng thích nói giỡn, còn nữa, Tống Liêu minh ước là quốc sách Đại Tống ta, lại càng Thẩm đại nhân dốc hết sức thúc đẩy, có Thẩm đại nhân ở đây, tự nhiên sẽ khuyên can bệ hạ.”

Sắc mặt Gia Luật Nghiệp Lớn xanh trắng, mồm miệng run rẩy, nói: “ Đúng, đúng, ta biết rõ, ta biết rõ.”

Nhưng lúc này, lại nghe thanh âm Thẩm Ngạo kêu to: “ Giết sạch rồi Khiết Đan cẩu còn phải giết Kim cẩu...”

Gia Luật Nghiệp Lớn con mắt trợn tròn, cả người ngây ngốc nhìn Dương Thực, Dương Thực vỗ đùi, trong lòng mắng, một đám ngốc nghếch, một đám ngốc nghếch, bờ mông này, lão tử không lau nữa! Đứng lên, hướng Hộ bộ thị lang phía xa xa chào hỏi: “ Triệu đại nhân, ha ha, hôm nay lão phu nghĩ, lễ mừng lần này còn có chút chi phí, chưa xác minh cùng Hộ bộ...”

Lưu lại Gia Luật Nghiệp Lớn, thật sự là khóc không ra nước mắt, đã lo lắng lại sợ hãi, thỉnh thoảng chứng kiến mấy hoàng tử nhô đầu lên, trong miệng kêu to: “ Hoàng thúc, hoàng thúc, Khiết Đan cẩu ở nơi nào?”

Mẹ của ta, chạy mau! Gia Luật Nghiệp Lớn lập tức rời chỗ ngồi, trốn đến trong đám người, vốn nay thời tiết lạnh, hắn mặc chính là áo da lông hồ, còn mang theo nón ấm đỉnh đầu, bây giờ không dám mặc nữa, tìm một cơ hội cởi mũ và áo ngoài xuống, nhét vào một ngóc ngách, chỉ mặc một bộ nội y, lạnh run mà núp trong góc, một cử động nhỏ cũng không dám làm ra.

Một đêm này cuồng hoan (vui vẻ đến điên cuồng),trọn vẹn giày vò đến hừng đông, lúc sau nhớ tới, cũng không ai biết tại sao mình nhiệt tình như vậy, chứng kiến người khác kêu to, cả người đều bắt đầu trở nên đầy lửa nóng, loại hiệu ứng này giằng co đến nửa đêm, rốt cục cũng biến mất theo thể lực hao hết, đều tự về nhà, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ.

Hai hậu, phi Tần và đám Đế cơ, đã sớm không chịu đựng nổi những 'kẻ điên' này, lúc nửa đêm liền trở lại tẩm cung ngủ, chỉ là, bên ngoài huyên náo như vậy, thật sự cũng không mấy người có thể nằm ngủ.

Đợi đến sáng sớm, ánh rạng đông đẩy bóng đêm đi, Triệu Cát vẫn đang hào hứng bừng bừng, giọng nói hắn có chút khàn, chứng kiến thành cung lạnh tanh, và cấm quân, hoàng tử, vương công đại thần mệt mỏi, tinh thần hắn lại phấn chấn, nói với Thẩm Ngạo: “ Võ bị học đường cần thưởng, ngươi cũng được thưởng, một chuyến này ngươi thay Trẫm xử lý một đại sự, trở về đợi ý chỉ đi, Trẫm không đối xử lạnh nhạt với ngươi.”

Thẩm Ngạo nói: “ Bệ hạ định ban thưởng võ bị học đường cái gì?”

Tâm tình Triệu Cát thật tốt, hơi mệt mỏi nói: “ Huấn luyện viên, giáo đầu, tiến sĩ đều tấn một bậc, mọi người thưởng trăm lượng, về phần giáo úy, Trẫm lại nhất thời không định được chủ ý.”

Thẩm Ngạo nói: “ Phong quan tiến tước cho đám giáo úy là không thích hợp, tiền đồ của mình, nên để chính bọn hắn đi kiến công lập nghiệp, dựa vào một xét duyệt, liền đem danh lợi mua chuộc lòng người, rất là không ổn. Không bằng như vậy, bọn hắn đã là môn sinh con trời, bệ hạ dù sao cũng phải ban cho một tín vật cho bọn hắn, không bằng chế một bài văn chương, để cho bọn họ đeo ngày đêm, để bày ra tôn sùng, như thế nào?”

Triệu Cát cười cười, nói: “ Ngươi nói là làm mấy cái túi cá cho bọn hắn?”

Thẩm Ngạo nói: “ Túi cá liền miễn đi, không biết, còn cho là bọn họ làm quan rồi, không bằng như vậy, liền làm một bức tượng, với tư cách chứng minh thân phận.”

Triệu Cát ngáp một cái, nói: “ Tốt, chỉ là chuyện này phải đợi năm sau xử lý, ngươi dâng một đạo tấu chương lên trước đã.”

Thẩm Ngạo cám ơn ân điển, Triệu Cát nói: “ Ngươi cũng mệt mỏi rồi, về nhà nghỉ thôi, Dương Tiễn, đi, gọi vài chiếc xe ngựa, đưa Thẩm Ngạo và Thẩm phu nhân về nhà.”

Thoáng cái đã thanh tịnh xuống, tuy Thẩm Ngạo trẻ tuổi, cũng có chút không chịu được rồi, lên xe ngựa, vừa mệt lại đói, nghe được bên đường có bán người bánh hấp, gọi người chăn ngựa mua hai phần ăn trên xe, từ khi hắn làm quan, đã thật lâu không hưởng qua hương vị bánh hấp, ăn vài miếng, lại rất có vị mới mẻ.

Một đêm vui vẻ đến điên cuồng, đường đi thoáng cái đã tàn lụi, nhưng các loại đồ bỏ đi chồng chất khắp nơi trên mặt đất, quạt giấy, giấy, dây buộc tóc, làm cho người ta thấy chướng mắt, Thẩm Ngạo từ phía trong màn xe, nhìn ra bên ngoài, trong lòng hiên ngang lẫm liệt suy nghĩ: “ Những người kia, quả nhiên là tố chất thấp, đường đi bị bọn hắn chà đạp thành cái dạng này, nếu Bổn đại nhân là phủ doãn phủ Kinh Triệu, nhất định phải lập quy củ, ai dám ném đồ bỏ đi, liền bảo sai dịch bắt lấy, phạt ngân một quan tiền răn đe.”

Trong lòng nghĩ đến đây, tinh thần lập tức thăng hoa, dường như mỹ đức trên đời đều nhập vào trong người, có một loại cảm giác thành tựu, ở trên cao quan sát chúng sinh, tiện tay ném bánh hấp bọc giấy dầu nhi ra ngoài của sổ xe, cảm thấy mỹ mãn mà nằm nghiêng trên nệm êm trong xe, mơ màng thiếp đi.

Cũng không biết trở về nhà lúc nào, càng không biết là ai vịn hắn vào phòng ngủ, dù sao chờ hắn tỉnh lại thì, đã ngủ ởtrong phòng Mạt Nhi, giầy đã cửi, quần áo cũng thay đổi, hắn duỗi lưng một cái, đầu còn có chút hỗn loạn, đột nhiên nhớ tới cái gì, à nha một tiếng, không nhịn được, nói: “ Không tốt, hôm nay là ngày mùng một, còn rất nhiều người chưa chúc tết.”

Cửa nhỏ bên kia bị Đường Mạt Nhi đẩy ra, vừa mới nghe được lời Thẩm Ngạo nói, không khỏi cười: “ Chúc cái gì, hôm nay bên trong thành Biện Kinh vô cùng vắng vẻ.”

Thẩm Ngạo không nhịn được, hỏi: “ Đây là vì cái gì?”

Mạt Nhi không khỏi nở nụ cười, tới mặc quần áo cho Thẩm Ngạo, vừa nói: “ Ngươi còn hỏi, đêm qua ở phía trong thành Biện Kinh có mấy người ngủ được? Hiện tại cũng không dậy được, ngẫu nhiên có mấy người cố gắng đi chúc mừng bằng hữu, nhưng đến trước cửa nhà, chứng kiến cửa lớn nhà bằng hữu đóng chặt, còn không biết xấu hổ mà đi quấy rầy sao? Trước mắt, tất cả gia đình đều sai người cầm tên đi đưa qua chúc mừng, cũng đã là hết tâm ý.”

Thẩm Ngạo sờ sờ cái mũi, không nhịn được, cười nói: “ Nói như thế, vừa vặn miễn những nghi thức xã giao này đi, tốt, ta cũng không cần ra khỏi cửa rồi, đi nhìn cha ngươi và Trần tiên sinh đánh cờ.”

Mạt Nhi nói không sai, năm nay, chẳng những không náo nhiệt hơn những năm qua, mà lại còn vô cùng quạnh quẽ, tất cả hộ dân đều đóng chặt cửa lớn, trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, mãi cho đến tối đêm, mới ngẫu nhiên có mấy người linh tinh đi ra, hai bên gặp nhau, đều là một bộ dạng ngủ không đủ, mang theo thanh âm khàn giọng, hỏi một tiếng tốt.

Loại tràng cảnh này, thật sự là trước đây chưa từng gặp, nhưng nghĩ đến đêm qua hồ đồ, mặc cho là ai, đều cười một tiếng, chỉ cảm thấy có chút điên, lại không hề hối hận.

Võ bị học đường bên kia, cũng đều cho nghỉ, lại để cho giáo úy và huấn luyện viên, đám tiến sĩ về nhà qua năm mới, lúc bọn hắn tiến vào học, người người lắc đầu thở dài, hôm nay hồi hương lại chậc chậc ca ngợi từng đợt.

Đến tối đêm, Thẩm Ngạo mang theo các phu nhân đi phủ Kỳ Quốc công một chuyến, vấn an Đoan Chính và phu nhân, mọi người vui tươi hớn hở mà nói vài câu chuyện phiếm, cũng đều là hoà hợp êm thấm, sau đó lại dẫn người đi Dương phủ, càng là lúc này, Dương Tiễn lại càng là chân không chạm đất, không đến nguyên tiêu là không ra khỏi cung, cho nên cầm danh thiếp đến phủ hắn cũng là đủ ý tứ rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.