Tháng ba, thời tiết bắt đầu ấm áp dần lên, ai ngờ ngày hôm qua lại đột nhiên hạ nhiệt độ, Lương Y Đồng ngủ đến giữa đêm thì thân thể có chút không thoải mái. Nàng hơi lạnh, không chịu được mà rúc vào trong lòng Dự Vương. Dự Vương duỗi tay sờ trán nàng, mới phát hiện nàng đang sốt.
Hắn lập tức bừng tỉnh, "Đồng Đồng?"
Lương Y Đồng ngủ có chút sâu, khi nghe được thanh âm của hắn thì lại rúc vào lòng hắn, sau khi ôm lấy hắn thì lại mơ mơ màng màng mà ngủ.
Dự Vương xốc chăn lên ngồi dậy, sau khi thắp đèn thì lập tức kêu thị vệ gọi Thái y tới. Khi bảo bảo ba tuổi bị phong hàn một lần, lúc ấy tiểu gia hỏa phát sốt đến vài ngày cũng không hết, Hoàng thượng sợ tiểu gia hỏa lại bị bệnh lần nữa nên đã cho Trần Thái y ở lại Dự Vương phủ để chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào, mà lúc này cũng rất tiện cho Lương Y Đồng.
Thái y rất nhanh đã đến, Dự Vương không nhấc màn che lên, chỉ đưa cánh tay của Lương Y Đồng ra khỏi chăn để Thái y bắt mạch cho nàng.
Ngón tay Lương Y Đồng giật giật, muốn rút tay về, còn theo bản năng gọi một tiếng Vương gia.
Dự Vương bắt được tay nàng, cách một tấm màn che mà trấn an: "Thân thể của nàng có chút không khỏe, cần được Thái y bắt mạch, ngoan một chút."
Nghe được thanh âm của hắn, Lương Y Đồng an tâm hơn rất nhiều. Nàng nóng đến mức có chút choáng váng, vừa nhắm mắt lại đã ngủ say.
Lúc này Thái y mới nghiêm túc bắt mạch. Thấy nàng chỉ nhiễm chút phong hàn, Thái y thở phào nhẹ nhõm, ông nói cho Dự Vương về tình huống của Dự Vương phi, sau đó trực tiếp viết phương thuốc. Trong Vương phủ có dược phòng, cũng có vài dược vật đơn giản, trong phương thuốc này đều là đồ có sẵn, chờ đến khi chọn xong, nha hoàn vội vàng đi sắc thuốc.
Sau khi Thái y rời đi, Dự Vương mới vén màn che lên, thiếu nữ vẫn ngủ rất sâu, khuôn mặt vùi vào cái gối, thân thể còn vô thức cuộn tròn, vì sốt cao, khuôn mặt nhỏ trắng nõn của nàng dần đỏ lên.
Mấy năm nay, tình trạng thân thể của nàng không tệ, rất ít khi cảm mạo, đây là lần đầu tiên sau khi có bảo bảo, nàng bị sốt. Dự Vương giơ tay sờ trán nàng, thấy nàng càng sốt nặng hơn thì nhíu chặt mày, nghĩ đến lời Thái y nói, hắn cho người lấy nước đến, nhấp một tấm khăn vải vào rồi đắp lên trán nàng.
Cảm giác lành lạnh trên trán khiển Lương Y Đồng thoải mái hơn chút, đôi lông mày nhíu chặt của nàng cũng thả lỏng. Dự Vương lại cầm một tấm khăn vải sạch sẽ, nhúng nước, lau thân thể cho nàng. Cũng may nha hoàn rất nhanh đã sắc thuốc xong.
Dự Vương khoác thêm áo cho nàng, gọi nàng dậy, "Đồng Đồng? Dậy uống thuốc."
Hắn đỡ nàng dậy, để nàng dựa vào trong lòng mình. Lương Y Đồng mơ mơ màng màng mở mắt, Tuyết Trản hầu hạ nàng súc miệng, đang tính đút thuốc cho nàng thì nghe Dự Vương nói: "Để ta."
Tuyết Trản đưa thuốc tới trước mặt hắn.
Hắn một tay ôm Lương Y Đồng, một tay cầm lấy cái muỗng, đút cho nàng hai miếng. Thuốc vô cùng đắng, Lương Y Đồng nhăn mũi lại, cả người đều thanh tỉnh, thấy Vương gia còn muốn đút tiếp thì nói: "Ta tự uống là được, uống một lần sẽ không đắng như vậy."
Dự Vương cũng không kiên trì, duỗi tay cầm chén thuốc trong tay Tuyết Trản lên, đưa tới trước mặt nàng, Lương Y Đồng một hơi uống hết. Thuốc này thực sự rất đắng, nhưng không đợi nàng nhíu mày, Tuyết Trản đã đưa mứt hoa quả tới. Nàng ăn hai miếng, lại không muốn ăn nữa.
Thấy nàng vì không khỏe mà vẫn luôn nhíu mày, Dự Vương cúi đầu hôn xuống giữa đôi lông mày nàng. "Uống thuốc xong sẽ khỏe sớm thôi, ngủ thêm một lát đi."
Lương Y Đồng ngoan ngoãn gật đầu, nàng lười biếng không muốn động, khuôn mặt nhỏ chôn trong lòng hắn, ngay cả động tác nằm xuống giường cũng không muốn làm.
Khi nàng bị bệnh, cả người đều mềm oặt, không muốn nói chuyện, cũng không muốn nhúc nhích, bộ dáng rầu rĩ hơi ngốc, cơ hồ là giống y như lúc bảo bảo bị bệnh, có chút đáng yêu.
Dự Vương nhịn không được mà hôn cái trán của nàng, đặt nàng nằm xuống giường, dỗ dành: "Thời gian còn sớm, ngủ tiếp một lát đi."
Lương Y Đồng lại lôi kéo ống tay áo của hắn.
Thấy thời gian còn sớm, Dự Vương cũng nằm lên giường. Hắn duỗi tay ôm tiểu cô nương vào trong lòng. Lương Y Đồng rất nhanh đã ngủ, nhưng Dự Vương lại không chợp mắt. Hắn thường xuyên sờ trán tiểu cô nương, khi xác nhận nàng đang dần hạ sốt thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Bất tri bất giác đã đến thời gian thượng triều, khi Dự Vương đứng dậy, lông mi của Lương Y Đồng giật giật, duỗi tay kéo ống tay áo của hắn, mơ hồ gọt hắn, "Vương gia?"
Dự Vương hôn lên trán nàng một cái, nói: "Ừm, ta đây, thời gian còn sớm, nàng ngủ tiếp một lát đi, chờ ta hạ triều trở về sẽ gọi nàng rời giường."
Lương Y Đồng ngoan ngoãn gật đầu, nàng vô cùng buồn ngủ, nhắm mắt vào đã thiếp đi.
***
Khi trời tờ mờ sáng, bảo bảo mới tỉnh ngủ, tiểu gia hỏa rời giường vào giờ thìn như thường ngày. Sau khi tỉnh ngủ, tiểu gia hỏa ôm chăn ngồi trên giường một lát rồi mới bò dậy. Bên người tiểu gia hỏa có bốn nha hoàn, Tiêu Linh cùng Lục Tú đều được phái tới bảo vệ tiểu Thế tử, đêm qua đến lượt Lục Tú và Ngọc Cầm gác đêm, nghe thấy động tĩnh trong phòng. Ngọc Cầm lập tức đi đến.
Lục Tú luôn hành xử khác người, ngày hôm qua mải chơi kiếm, giờ phút này đang ôm kiếm dựa ở trên cửa. Tiểu Thế tử vừa tỉnh, nàng cũng đứng dậy. Kỳ thật nhiệm vụ chủ yếu của nàng là bảo vệ tiểu Thế tử, chuyện hầu hạ mặc y phục không cần nàng làm, nhưng nàng lại thường xuyên phụ giúp một chút, rất thích cảm giác được chăm sóc bảo bảo.
Khi Lục Tú và Ngọc Cầm vén màn che lên, nhìn thấy tiểu Thế tử đã ngồi dậy. Tiểu gia hỏa một thân bạch y, sợi tóc đen nhánh rũ xuống, dừng lại trên đôi vai gầy yếu, tóc đen áo trắng, thực sự càng làm nổi bật khuôn mặt trắng nõn của tiểu gia hỏa. Ngũ quan của bảo bảo vô cùng tinh xảo, thật sự là giống y như tiểu tiên đồng trên trời.
Tiểu gia hỏa đang một tay ôm chăn, một tay dụi mắt, khuôn mặt nhỏ trắng nõn lộ ra sự mơ hồ khi vừa tỉnh ngủ, chút mơ hồ này lại như kéo bảo bảo về với nhân gian.
Lục Tú treo màn che lên, lập tức kéo tay bảo bảo ra, dặn dò: "Đừng dụi mắt."
Bảo bảo ngoan ngoãn mà buông tay xuống theo lực đạo của Lục Tú. Lúc này, tiểu gia hỏa đã hoàn toàn thanh tỉnh, thấy Lục Tú còn ôm kiếm, mặt mày vô cùng vui vẻ, "Tú di, ngươi ngủ cũng ôm kiếm sao?"
Lục Tú gật đầu như chuyện đương nhiên, thoải mái mà trả lời, "Tất nhiên rồi, tiểu Thế tử muốn chơi sao?"
Tựa hồ là chỉ cần tiểu Thế tử gật đầu, nàng có thể đưa bảo kiếm trong tay ra để cho tiểu gia hỏa thưởng thức. Nhưng bảo bảo ngồi trên giường lại lắc lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Không, bảo kiếm huyết khí quá nặng, mẫu phi không thích mấy đồ vật đánh đánh giết giết."
Lục Tú rất muốn hỏi một câu rằng tiểu Thế tử có thích không, nhưng nghĩ đến tiểu gia hỏa vẫn luôn lấy sự yêu thích của Vương phi làm đầu, nàng rất thức thời mà ngậm miệng.
Khi nói chuyện, Ngọc Cầm đã tay chân lanh lẹ mà hầu hạ tiểu gia hỏa mặc xong y phục. Ngũ quan của tiểu gia hỏa tinh xảo, làn da trắng nõn, mặc cái gì cũng cực kỳ đẹp. Hiện giờ tiểu gia hỏa mới bốn tuổi rưỡi, theo lý thuyết, một hài tử bốn tuổi thì làm gì có khí chất, nhưng tiểu Thế tử của bọn họ lại có loại khí chất ưu nhã, phong độ.
Mỗi lần Ngọc Cầm nhìn đều nhịn không được mà nở nụ cười, chỉ cảm thấy tiểu Thế tử của bọn họ từ xưa đến nay luôn là tiểu hài tử được mọi người yêu thích.
Tiểu gia hỏa tự khom lưng đi giày, sau khi súc miệng xong, lấy khăn xoa xoa khuôn mặt nhỏ, lại hỏi: "Mẫu phi đang vẽ tranh sao?"
Ngày thường khi tiểu gia hỏa rời giường, Lương Y Đồng đã sớm dậy, chỉ cần không tới nơi này thì chính là đang vẽ tranh, rất dễ đoán. Ai ngờ Lục Tú cùng Ngọc Cầm không gật đầu, thần sắc của Ngọc Cẩm còn hơi chần chờ.
Bảo bảo vừa nhìn lướt qua đã có dự cảm không tốt, khuôn mặt luôn tươi cười cũng nghiêm lại, "Nói thẳng là được, mẫu phi bị làm sao?"
Ngọc Cầm bị tiểu gia hỏa liếc một cái, trong lòng vậy mà lại cảm thấy giờ phút này, tiểu Thế tử vô cùng uy nghiêm, thậm chí trên người còn có vài phần khí thế của Vương gia. Nàng không dám giấu giếm, vội vàng nói: "Vương phi còn chưa dậy, nghe Tuyết Mai tỷ tỷ nói, người ấy nhiễm phong hàn, nửa đêm phát sốt, khi Vương gia rời đi còn cố ý dặn dò mấy nha hoàn không được làm phiền người ấy nghỉ ngơi, để người ấy ngủ nhiều một chút."
Khi nghe được hai chữ phát sốt, lông mày của bảo bảo lập tức nhăn lại. Tiểu gia hỏa còn nhỏ, bộ dáng nhíu mày rất giống một tiểu đại nhân, nếu là ngày xưa thì Lục Tú đã sớm nhịn không được mà xoa bóp khuôn mặt nhỏ kia, nhưng biết là tiểu Thế tử đang lo lắng cho sức khỏe của Vương phi, nàng lên tiếng khuyên nhủ: "Thế tử không cần lo lắng, Thái y đã bắt mạch cho Vương phi rồi, chỉ bị nhiễm phong hàn nhẹ thôi, không quan trọng"
Lông mày của bảo bảo vẫn nhíu lại, hỏi: "Mẫu phi đã hạ sốt chưa?"
Ngọc Cầm nói: "Nghe Tuyết Mai tỷ tỷ nói đã hạ rồi, cũng không biết chờ sau khi hiệu quả của thuốc hết thì còn có thể tăng lên không."
Nàng nói xong cũng tự biết mình vạ miệng, vội vàng bưng kín miệng, biểu tình mới thả lỏng của bảo bảo cũng căng chặt lên, tiểu gia hỏa vẫn còn nhớ khi bản thân bị bệnh đã sốt rất nhiều lần, vội vàng buông khăn vải, chạy tới chỗ Lương Y Đồng.
Khi bảo bảo tới cửa, nhìn thấy Tuyết Mai cùng Tuyết Trản đều đang canh giữ ở cửa phòng của mẫu phi. Nhìn thấy tiểu Thế tử, hai người nhẹ nhàng hành lễ, nhỏ giọng nói: "Thế tử, Vương phi còn chưa dậy."
Không đợi các nàng nói xong, bảo bảo thở dài một tiếng, ngón trỏ đặt trên môi. Thấy tiểu Thế tử như thế, nha hoàn không dám lên tiếng, tiểu gia hỏa trực tiếp đi vào, bước đi rất nhẹ, vòng qua bình phong đi tới trước giường.
Bảo bảo không dám vén màn quá mạnh tay, trèo nữa người lên giường, chỉ đưa cái đầu nhỏ cùng cánh tay vào trong dò xét. Bên trong màn che rất tối, tiểu gia hỏa chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy mẫu phi còn đang ngủ, vô cùng an yên, bảo bảo lại có chút không yên tâm.
Tiểu gia hỏa vươn tay cẩn thận xem xét trán của mẫu phi, thấy nàng lại sốt, lông mày bảo bảo càng nhăn lại, thật đúng là sợ cái gì thì tới cái đó.
Phụ vương không ở đây, tiểu gia hỏa chính là trụ cột trong nhà. Khi bảo bảo đi ra, biểu tình vô cùng nghiêm túc, khuôn mặt nhỏ trắng nõn lại lần nữa căng chặt, nói với đám người Tuyết Trản: "Mẫu phi lại sốt rồi."
Tuyết Trản có chút kinh ngạc, hạ giọng nói: "Mười lăm phút trước nô tỳ đã xem thử nhiệt độ của người ấy, lúc đó vẫn chưa sốt, có lẽ là do công hiệu của thuốc hết rồi."
Bảo bảo cũng học theo Tuyết Trản, hạ thấp âm thanh, "Mẫu phi uống thuốc từ khi nào?"
Tuyết Trản trả lời: "Uống từ giờ dần, Thái y dặn là ba canh giờ uống một lần, hiện giờ đã hơn hai canh giờ. Nô tỳ đang nghĩ chờ mười lăm phút nữa sẽ đi nhắc phòng bếp nấu cơm, để các nàng nấu ít cháo, trước tiên cho Vương phi ăn một chút, chờ đến khi sắc thuốc xong thì cũng vừa kịp ba canh giờ."
Bảo bảo gật đầu, biết rằng nấu cơm cần có thời gian nên cũng không thúc giục gì, lại xoay người đi vào phòng ngủ, Tuyết Trản cũng đi theo. Nàng cẩn thận sờ thử trán của Lương Y Đồng, thấy nhiệt độ cũng không quá cao thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Thấy bảo bảo không có ý định rời đi, Tuyết Trản cũng không nói thêm cái gì. Nàng đi rồi, bảo bảo mới cởi giày ra, thật cẩn thận bò lên trên giường, muốn ở cạnh mẫu phi để tùy thời kiểm tra nhiệt độ.
Cho dù động tác của tiểu gia hỏa rất nhẹ, nhưng Lương Y Đồng vẫn nhận ra bên cạnh có thêm người. Lông mi nàng run rẩy, bởi vì mí mắt quá nặng nên chưa mở mắt ra, mà theo bản năng nói một câu, "Vương gia?"
Bảo bảo không khỏi ngừng hô hấp, thấy cánh tay của mẫu phi giật giật, duỗi ra chạm vào mình thì tiểu gia hỏa mới ảo não nói: "Mẫu phi, là con, người có thể ngủ thêm mười lăm phút, ngủ đi, con ở cùng người."
Thấy bảo bảo tới, ý thức của Lương Y Đồng thanh tỉnh hơn chút. Thân thể nàng yếu ớt vô lực, còn có chút rát họng, vừa mở mắt đã ho một trận. Bảo bảo vội vàng vỗ vỗ lưng nàng, Tuyết Trản cùng Tuyết Mai nghe tiếng nàng ho cũng vội vàng đi đến.
Tuyết Mai rót một chén nước, Tuyết Trản nhanh chóng vén màn che lên, Tuyết Mai bưng chén nước tới trước mặt Lương Y Đồng, nói: "Vương phi, người uống chén nước đi."
Tiểu gia hỏa ảo não ngồi bên cạnh nàng, bộ dáng ủ rũ, hiển nhiên là đang trách bản thân đánh thức mẫu phi. Kỳ thật vừa rồi khi tiểu gia hỏa và Tuyết Trần đến thử nhiệt độ, Lương Y Đồng đã nhận ra rồi, nhưng vì không muốn nhúc nhích nên vẫn luôn nhắm mắt.
Nàng uống nước xong, cổ họng thoải mái hơn chút, nhìn thấy biểu tình tự trách của bảo bảo thì nàng cười cười mà sở đầu nhi tử, nói: "Mẫu phi bị bệnh, bảo bảo mau xuống đi, đừng để ta lây bệnh sang cho con."
Nếu là ngày trước, tiểu gia hỏa nhất định đã nói mình không phải bảo bảo, muốn mẫu phi gọi tên mình, nhưng hôm nay lại ngoan ngoan đồng ý với tiếng bảo bảo này, gục đầu xuống trả lời: "Con không sợ, thân thể con không có kém như vậy, thân thể mẫu phi không khỏe, con muốn ở cùng người."
Lương Y Đồng xoa đầu nhỏ của bảo bảo, "Ngoan một chút, nếu con bị bệnh, mẫu phi sẽ càng lo lắng."
Nàng nói xong thì lại ho, bảo bảo vội vàng vỗ lưng nàng, đôi lông mày nhíu lại, nói với Tuyết Mai: "Mai di, ngươi cho nha hoàn đi gọi Thái y tới xem thử mẫu phi đi."
Tuyết Mai đang có ý này, nghe vậy thì gật đầu, "Người theo nô tỳ ra ngoài đi."
Bảo bảo lại không muốn đi, "Ta ở đây trông mẫu phi."
Lương Y Đồng nào cần bảo bảo trông, nhưng tiểu hài tử này lại rất kiên trì, điểm này thật sự là không khác gì phụ vương. Tuyết Trản lại rót nước cho Lương Y Đồng, bảo bảo thậm chí nhịn không được nói: "Để ta đút cho mẫu phi
Lương Y Đồng buồn cười mà lắc đầu, nhìn thấy bảo bảo tri kỷ như thế thì không khỏi ấm lòng. Nàng đã hoàn toàn thanh tỉnh, cũng không để bảo bảo phải đút, tự mình bưng chén nước uống, sau khi uống xong mới cảm thấy cổ họng nóng rát thoải mái hơn chút.
Nàng lại thấp giọng khuyên nhủ một câu, nhưng bảo bảo vẫn không muốn rời đi. Thường ngày tiểu gia hỏa rất ngoan ngoãn hiều chuyện, nhưng vẫn có khi vô cùng cố chấp, Lương Y Đồng khuyên không được nên thôi, thỏa hiệp nói: "Vậy con lui về sau một chút, đừng ở gần mẫu phi quá."
Bảo bảo cũng lui về sau một bước, rất nghe lời mà ngồi ở chỗ đuôi giường, "Mẫu phi, ngươi nằm thêm một lát đi, lát nữa cơm mới nấu xong, ăn xong thì người mới có thể uống thuốc."
Tiểu gia hỏa còn nhỏ tuổi, nhưng tư duy rất rõ ràng, đã có thể thuộc không ít thơ, nhưng vẫn là một hài tử, khi nói chuyện với Lương Y Đồng thì có lúc gọi người có lúc gọi mẫu phi.
Lương Y Đồng cũng không thèm để ý, cười nói: "Ngủ lâu rồi, không nằm nữa."
Bảo bảo nghe vậy thì vội vàng đến trước mặt nàng, giòn tan nói: "Con giúp mẫu phi mặc y phục."
Cái đầu của tiểu gia hỏa nho nhỏ, chỉ mới bốn năm tuổi, tuy rằng đã tự mặc được y phục, nhưng sao có thể hầu hạ được người khác mặc đồ?
Lương Y Đồng buồn cười mà xoa đầu bảo bảo, "Biết là con thương mẫu phi, nhưng ta tự làm là được, con tránh xa một chút."
Bảo bảo lại không muốn cách xa, đôi mắt trông mong nhìn nàng, " Con muốn mặc cho mẫu phi mà."
Đôi mắt của bảo bảo rất xinh đẹp, mỗi lần trong mắt mang theo khẩn cầu đều ướt át, cực kỳ giống tiểu cẩu mới sinh. Lương Y Đồng có chút không đỡ được, dỗ dành: "Chờ mẫu phi hết bệnh rồi, con mặc giúp mẫu phi sau được không? Đừng để mẫu phi còn chưa khỏe, con đã bị bệnh."
Tiểu gia hỏa bĩu miệng, nhưng cuối cùng vẫn nghe lời.
Sau khi rửa mặt xong, Lương Y Đồng lại ho, bảo bảo vốn cách nàng vài bước chân, thấy mẫu phi ho thì vội vàng chạy tới trước mặt nàng. Thấy Tuyết Mai đã rót nước cho mẫu phi, tiểu gia hỏa kéo cái ghế ở bên cạnh tới, "Mẫu phi người mau ngồi xuống đi."
Lương Y Đồng ho đến nỗi khom lưng, vốn dĩ chỉ hơi khó chịu, khi nghe được bảo bảo nói thì lại ho thêm. Tuy rằng có chút không thoải mái, nhưng khi không ho thì nàng vẫn nhịn không được mà cong cong môi. Nàng ngồi xuống ghế, uống một ngụm nước Tuyết Mai đưa, nói với bảo bảo: "Nhi tử của ta thật là trưởng thành, càng ngày càng tri kỷ."
Bảo bảo rất thích được Lương Y Đồng khen ngợi, lập tức cười cong mặt mày. Tiểu gia hỏa lại xoa lưng cho Lương Y Đồng, khuôn mặt trắng nõn vô cùng nghiêm túc, "Lần trước khi con ho, mẫu phi cũng xoa lưng cho con như thế này, bây giờ con xoa cho mẫu phi, mẫu phi có thấy thoải mái hơn không?"
Lương Y Đồng gật đầu, cười cười, "Con cách xa mẫu phi chút thì mẫu phi sẽ thoải mái hơn."
Bảo bảo líu lưỡi, nhưng vẫn rất ngoan ngoãn lui về phía sau, mới lui vài bước thì đã thấy Thái y tới. Thái y thỉnh an Lương Y Đồng, để nàng ngồi xuống trước bàn, chuẩn bị bắt mạch cho nàng.
Bảo bảo chủ động thông báo về tình trạng của nàng. "Mẫu phi lại sốt rồi, sau khi dậy còn ho ba lần."
Trần Thái y vuốt chòm râu, nghe được giọng nói thì mới nhìn thấy tiểu Thế tử cũng ở đây, ông cười nói: "Ừm, thần đã biết, lời nhắc nhở của tiểu Thế tử rất hữu dụng, cảm ơn tiểu Thế tử."
Bảo bảo lại không cười, vẫn nhìn chằm chằm vào mẫu phi.
Kỳ thật là ở chung một phòng, cho dù bảo bảo có lui về sau vài bước thì Lương Y Đồng cũng có chút không yên tâm, sợ thân thể của tiểu hài tử quá yếu, dễ dàng lây bệnh, nàng nói: "Ta muốn ăn hạt thông bảo bảo tự tay bóc vỏ, bảo bảo ra gian ngoài bóc chút hạt thông cho mẫu phi được không? Chờ mẫu phi bắt mạch xong thì có thể ăn rồi."
Bảo bảo chớp chớp mắt, tiểu gia hỏa từ nhỏ đã thông minh, sao có thể nhìn không ra mẫu phi muốn mình tránh xa chút. Tiểu gia hỏa có chút rối rắm, vừa muốn ở cùng mẫu phi, vừa không đành lòng để nàng khó xử, cuối cùng vẫn đồng ý.
Trên bàn gỗ ở gian ngoài có một cái khay đựng trái cây, trong đó có hạt thông. Băng ghế rất cao, bảo bảo không thể trực tiếp ngồi lên, chỉ có thể bò lên. Lục Tú nhìn thấy thì muốn tới hỗ trợ, tiểu gia hỏa lại vẫy vẫy tay, sau khi ngồi được ổn định thì bắt đầu bóc vỏ hạt thông.
Tiểu gia hỏa vừa bóc được vài hạt thì đã thấy phụ vương trở lại, bảo bảo trượt xuống khỏi ghế, vui vẻ chạy về phía Dự Vương, " Phụ Vương, mẫu phi lại sốt rồi."
Trong ánh mặt của tiểu gia hỏa trận đầy lo lắng, Dự Vương xoa đâu nhỏ của bảo bảo, "Không sao, có phụ vương ở đây, mẫu phi sẽ không có việc gì."
Bảo bảo gật đầu, tinh thần căng thẳng bởi vì những lời hắn nói mà thả lỏng hơn rất nhiều, dường như chỉ cần có phụ vương thì hết thảy mọi thứ đều không phải vấn đề.
Tiểu gia hỏa cũng không bóc vỏ thông nữa, đi theo phụ vương vào phòng trong, còn báo cáo số lần Lương Y Đồng ho.
Thái y đã bắt mạch cho Lương Y Đồng xong, vì lần trước nàng không ho nên lần này ông viết thêm một phương thuốc chuyên trị ho.
Khi Dự Vương đi vào, Lương Y Đồng lại ho một tiếng, khuôn mặt vốn tái nhợt của nàng vì ho mà thêm chút huyết sắc, nhưng nhìn vào không hề khỏe mạnh. Dự Vương đi qua vuốt lưng cho nàng, nhìn về phía Thái y.
Thái y thỉnh an xong, lập tức nói về tình huống của Lương Y Đồng, thấy cũng không có gì đáng ngại, Dự Vương mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi Thái y rời đi, Lương Y Đồng nhìn về phía bảo bảo, "Bóc mệt rồi sao?"
Bảo bảo lắc đầu, "Con vào xem mẫu phi."
Lương Y Đồng có chút buồn cười, "Có cái gì đẹp? Vẫn chỉ có một cái mũi hai con mắt, chờ mẫu phi khỏe rồi xem cũng không muộn."
Thấy phụ vương cách mẫu phi gần như vậy mà mẫu phi không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm mình, tiểu gia hỏa bĩu môi, có chút không vui, "Không muốn, phụ vương có thể ở cạnh mẫu phi, con cũng muốn."
Lúc này Dự Vương mới liếc tiểu gia hỏa một cái, tiểu gia hỏa lập tức thu hồi động tác bĩu môi, lộ ra biểu tình vô cùng đáng thương. "Phụ vương, người xem mẫu phi đi, cứ đuổi con ra ngoài."
Biết là Lương Y Đồng sợ lây bệnh cho bảo bảo, Dự Vương cũng không mềm lòng. "Đã đuổi đi rồi sao còn không đi, không ngoan như vậy sao?"
Bảo bảo nghẹn một chút, biểu tình rầu rĩ, "Được rồi, con đi là được."
Sau khi rời đi, tiểu gia hỏa lại bóc hạt thông cho mẫu phi, vừa bóc vừa hỏi Lục Tú, "Tú di, có loại thuốc nào uống vào có thể phòng ngừa phong hàn không? Nếu có thì ta sẽ không cần trốn tránh mẫu phi nữa."
Lục Tú lắc đầu, "Thuộc hạ chỉ có độc dược thôi."
Bảo bảo cũng cảm thấy sai người rồi, lại lần nữa trượt xuống khỏi ghế, đuổi theo Trần Thái y. Khi biết được thật sự có loại thuốc này, đôi mắt của tiểu gia hỏa sáng lên, ai ngờ ngay sau đó lại nghe Trần Thái y nói: "Cho dù thực sự có thuốc đó, nhưng cũng không nhất định sẽ hoàn toàn có hiệu quả. Vương gia cùng Vương phi nhất định là không hy vọng tiểu Thế tử mạo hiểm sức khỏe của chính mình mà thôi, mấy ngày tới Thế tử tạm thời cách xa Vương phi một chút là được."
Bảo bảo lại buồn rầu, lỗ tai cũng hơi cụp xuống.
Liên tiếp bốn ngày, phong hàn của Lương Y Đồng mới có chuyển biến tốt đẹp, không chỉ không còn ho, cũng hoàn toàn không sốt nữa, lúc này bảo bảo mới được cho phép tiếp xúc gần gũi với nàng. Tiểu gia hỏa lập tức chui vào trong lòng Lương Y Đồng, ôm lấy eo nàng, đầu nhỏ cọ cọ trong lòng nàng, vô cùng hoài niệm mùi hương trên người mẫu phi.
Lương Y Đồng buồn cười mà xoa đầu bảo bảo, trong lòng vô cùng ấm áp.
Dự Vương nhìn hành động của bảo bảo, nhíu mày, tuy rằng rất thương bảo bảo, nhưng đối với hành vi này thì Dự Vương lại không thích, lập tức nói: "Không phải nói chính mình không còn là bảo bảo nữa sao? Sao tính tình còn trẻ con như vậy?"
Khuôn mặt nhỏ của bảo bảo đỏ lên, tránh ra khỏi lòng mẫu phi, lần này chỉ ở trước mặt nàng, cũng không chui vào lòng nàng nữa. Dự Vương vẫn không vừa lòng, duỗi tay xách tiểu gia hỏa tới trước mặt, nói: "Nam tử hán đại trượng phu, đừng có suốt ngày ở trước mặt mẫu phi làm nũng. Mấy ngày nữa ta muốn đưa con và mẫu phi đi ra ngoài, sẽ không thể đi học, nên mấy ngày tới phải chăm chỉ học, để Lý phu tử dạy con nhiều thứ hơn."
Hắn nói xong liền đuổi tiểu gia hỏa đi.
Bảo bảo chỉ cảm thấy mục đích của phụ vương có chút không đơn thuần, nhưng đối với chuyện ra ngoài đi chơi này, tiểu gia hỏa đã mong chờ rất lâu, lúc này cũng sảng khoái mà đồng ý, "Con sẽ đi đọc sách ngay."
Vào sinh thần bốn tuổi, tiểu gia hỏa đã chính thức vỡ lòng, hiện giờ đã đi học được nửa năm. Dự Vương mời cho bảo bảo hai phu tử, sáng học tứ thư ngũ kinh, chiều đi theo phu tử đứng tấn, luyện tập thân thể.
(Tứ thư ngũ kinh: 9 tác phẩm kinh điển của văn hóa Trung Quốc, là nền tảng của tư tưởng Nho học. Tử Thư là bốn tác phẩm kinh điển của Nho học Trung Hoa, được Chu Hy thời nhà Tống lựa chọn. Ngũ kinh là năm quyển kinh điển trong văn học Trung Hoa dùng làm nền tảng trong Nho giáo, theo truyền thuyết, năm quyển này đều được Khổng Tử soạn thảo)
Sau khi bảo bảo rời đi, nghĩ đến cung tên của mình còn để ở chỗ mẫu phi, liền quay trở lại. Khi tiến vào, tiểu gia hỏa nhìn thấy phụ vương hành động trẻ con, hắn cũng chôn đầu vào trong lòng mẫu phi.
Vậy mà còn nói mình trẻ con, phụ vương mới trẻ con! Rõ ràng là càng thích dính với mẫu phi hơn mình. Tiểu gia hỏa thậm chí còn cảm thấy, sở dĩ phụ vương đuổi mình đi, là vì muốn độc chiếm mẫu phi.
Nghe được tiếng bước chân của tiểu gia hỏa, Dự Vương mới ngẩng đầu. Lương Y Đồng trừng mắt nhìn Dự Vương một cái, luống cuống tay chân mà chỉnh lại vạt áo, cũng may thân hình nam nhân cao lớn, đứng che chắn cho nàng, bảo bảo vẫn chưa thấy bộ dáng lộn xộn của nàng.
Khi đối diện với đôi mắt sâu thẳm của phụ vương, bảo bảo chỉ cảm thấy sau lưng cho chút lạnh, bước chân dừng lại. Ngay sau đó là lần đầu tiên bảo bảo nghe thấy phụ vương hung dữ với mình, "Không phải bảo con đi rồi à, sao lại quay lại?"
Bảo bảo có chút ủy khuất, vươn tay chỉ vào cung tên bên chân Dự Vương, "Con quên cung ở chỗ này."
Đôi mắt của tiểu gia hỏa trong sáng, biểu tình cực kỳ vô tội, Lương Y Đồng liếc Dự Vương một cái, "Chàng hung dữ với hài tử làm gì?"
Thấy mẫu phi nói chuyện cho mình, biểu tình của bảo bảo càng thêm đáng thương. Khi đối diện với đôi mắt ướt đẫm của tiểu gia hỏa, Dự Vương lập tức cảm thấy bản thân giận chó đánh mèo có chút quá mức. Hắn ho khan một tiếng, liếc thấy Lương Y Đồng đã chỉnh vạt áo xong thì mới nhặt cung tên trên đất lên, đi về phía tiểu gia hỏa, đưa cung.
Dự Vương xoa đầu nhỏ của bảo bảo, "Là phụ vương không đúng, không nên hung dữ với con.
Bảo bảo rũ mắt, sau khi cầm lấy cung tên thì cảm giác lạnh sống lưng cũng biến mất, phụ vương vẫn là phụ vương vô cùng kiên nhẫn trước kia. Tiểu gia hỏa gật đầu, "Con không trách phụ vương."
Nói xong, tiểu gia hỏa liếc nhìn mẫu phi một cái, chỉ cảm thấy có đôi khi, bầu không khí giữa phụ vương cùng mẫu phi có chút kỳ quái. Trong bầu không khí này, sự tồn tại của tiểu gia hỏa dường như có chút dư thừa, sau khi cáo biệt hai người, bảo bảo lại lần nữa rời đi.
Tiểu gia hỏa còn nhỏ, trong lòng lại có chút phiền muộn, mà sự phiền muộn này còn không phải lần đầu tiên. Tiểu gia hỏa đặt cung tên trở lại phòng mình, cảm khái một câu, "Làm tiểu hài tử thật không dễ dàng."
Lục Tú đi theo ngay phía sau, nghe vậy thì biểu tình giật giật, rồi lại nghe tiểu gia hỏa cảm khái thêm một câu, "Về sau phải xin mẫu phi sinh thêm cho ta một tiểu đệ đệ."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]