Lương Y Đồng ngây ngốc một lát, mới ý thức được hắn đang nói đến bảo bảo trong bụng nàng. Nàng cũng không biết vì sao lại có chút muốn cười, rõ ràng một khắc trước vẫn còn rất khẩn trương, giờ phút này lại thả lỏng xuống. Nàng bắt lấy tay hắn, có chút muốn trêu hắn, "Chàng nói xem?"
+
Thấy nàng không trả lời câu hỏi, sắc mặt của hắn lại xụ đi, hắn cúi đầu cắn môi nàng như trừng phạt, cắn xong, bất mãn nói: " Theo ta thấy, sớm đã bất công không có giới hạn rồi. Trước kia chưa có bảo bảo, mỗi lần ta trở về nàng đều sẽ chạy đến mặt ta, sau khi có bảo bảo, ta đi đến trước mặt nàng, nàng còn không phát hiện ra ta, không phải làm giày cho nó thì là làm y phục cho nó, nó còn chưa sinh ra đã có nhiều đồ hơn ta, thật sự sinh ra thì sao đây? Hửm? Chính nàng nói xem, có phải là quá bất công không?"
Lương Y Đồng cũng không dự đoán được hắn còn lại ghen tỵ với bảo bảo.
Ngày thưởng Dự Vương vẫn luôn ẩn nhẫn, nào từng oán giận mấy cái này? Hiện giờ lại từ bỏ cả thân phận lẫn thể diện. Lương Y Đồng vừa buồn cười, lại có chút chua xót, nàng thậm chí còn nhịn không được mà lặng lẽ nghĩ lại một chút.
Chẳng lẽ nàng thật sự vì bảo bảo mà bỏ qua hắn rồi?
Nàng sờ sờ chóp mũi, có chút chột dạ, cho dù đã nhận ra trạng thái của hắn có chút không thích hợp, trong lòng nàng vẫn mềm ra. Nàng duỗi tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-the-kho-do/3325019/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.