Chương trước
Chương sau
Dự Vương cũng học theo nàng, thấp giọng nói: "Sao nàng lại biết ta chưa xem?"

Lương Y Đồng nhớ rõ nàng chưa bao giờ múa, hắn sao có thể xem được? Nàng chớp chớp mắt, cảm thấy là hắn đã nhớ lầm, chẳng lẽ là xem người khác múa rồi nhớ thành nàng?

Dự Vương chỉ điềm nhiên cười, "Buổi tối trở về múa thử xem, cho ta nhìn lần nữa, được không?"

Lương Y Đồng sao có thể múa, lập tức lắc đầu. Bộ dáng lắc đầu của nàng phá lệ đáng yêu, Dự Vương cười khẽ một tiếng, cũng không miễn cưỡng.

Sau khi múa xong mấy điệu, Thái hậu vậy mà lại tới. Khi bà ta đến gần, đám đại thần và nữ quyến lập tức đứng lên, Hoàng thượng cũng đi xuống đón tiếp, "Mẫu hậu không phải thân thể không được khỏe sao, như thế nào lại tới đây rồi?"

"Hiện tại cảm thấy thoải mái hơn nhiều rồi, nên tới nhìn một cái."

Bà ta thường xuyên đau đầu, nhưng cũng chỉ là chút bệnh cũ, thấy bà ta không sao thì Hoàng thượng vội vàng cho người đặt thêm ghế vào bên tay trái mình, tự tay đỡ Thái hậu ngồi xuống.

Mọi người đều cung kính thỉnh an Thái hậu, bà ta phất phất tay, "Đều ngồi xuống đi."

Bà ta nói vài câu chúc mừng đơn giản, còn khen đám người Dự Vương một phen, nói đúng là có bọn họ thì mới có quốc thái dân an, sau đó nói với Dự Vương: "Con không biết đâu, khi tin tức mất tích của con truyền về, ai gia cùng Hoàng thượng

vô cùng lo lắng, cũng may con đã bình an trở về."

Cho dù giờ phút này bà ta tận lực biểu lộ sự hòa ái, trong lòng Dự Vương lại biết rõ, mấy lão thần ở trên triều yêu cầu Hoàng thượng đổi chủ tướng, tước binh quyền của hắn, hơn phân nửa là do bà ta tính kế.

Biểu tình của hắn nhàn nhạt, cầm lấy cái khăn, không nhanh không chậm mà xoa xoa tay, nói: "Làm mẫu hậu cùng Hoàng huynh nhọc lòng, là nhi thần không đúng."

Thái hậu nói: "Ai gia cũng không có ý trách tội con, hiện giờ con đã bình an trở về thì cũng nên vì Hoàng gia khai chỉ tán diệp đi thôi, lớn tuổi như vậy rồi, ngay cả người nối dõi cũng chưa có."

(Khai chi tán diệp: đâm chồi nảy lộc, ý chỉ việc con đàn cháu đống, nối dõi tông đường)

"Nhi thần cẩn tuân lời mẫu hậu dạy bảo."

Thái hậu sở dĩ nhắc tới chuyện người thừa kế, bất quá cũng là mượn đề tài mà thôi. Trước kia bà ta rất hài lòng với thân phận "bơ vơ không nơi nương tựa" của Lương Y Đồng, cho nên khi Dự Vương xin Hoàng thượng tứ hôn thì bà ta cũng không nói gì. Ai mà ngờ, Lương Y Đồng vừa xoay mình một cái liền có quan hệ với Võ Hưng Hầu phủ.

Võ Hưng Hầu phủ không chỉ có Lục lão phu nhân, mà Lục Hành còn cưới Công chúa, cũng coi như vô cùng hiển hách. Sau lưng Dự Vương có thêm một Võ Hưng Hầu phủ, danh vọng cũng cao hơn, chuyện này đối với Hoàng thượng và Thái tử là uy hiếp cực kỳ lớn.

Thái hậu có chút không thể nhìn Dự Vương độc sủng Dự Vương phi. Chuyện hắn cưới Lương Y Đồng đã định rồi, những gì Thái hậu có thể làm cũng chỉ là đặt thêm người vào bên cạnh hắn.

Thái hậu nhàn nhạt nói: "Nếu con để tâm tới thì ai gia rất cao hứng. Ai gia thân là mẫu hậu của con, cũng nên quan tâm đến vấn đề người thừa kế của con, nếu không thì trăm năm sau, ai gia biết báo cáo bởi Tiên Hoàng như thế nào? Con không chê ai gia xen vào việc của con là được."

Ngữ khí của Dự Vương cũng nhàn nhạt, "Sao có thể chê? Mẫu hậu quan tâm nhi thần, nhi thần cao húng còn không kip."

Trong lòng Lương Y Đồng có một dự cảm không tốt, quả nhiên, ngay sau đó đã nghe thấy Thái hậu nói: "Một khi đã như vậy, ai gia liền nói thẳng. Con cùng Dự Vương phi thành thân đã được năm tháng, tuy rằng con ở trên chiến trường một thời gian, nhưng chuyện bụng Dự Vương phi không có động tĩnh vẫn là sự thật. Nghe nói sau khi con hồi kinh chỉ đến viện tử của Vương phi, vì vấn đề nối dõi, con cũng nên ân sủng đều một chút. Trước kia ai gia thưởng cho con hai mỹ nhân, một người đã bất hạnh qua đời, một người kia nếu con không thích, ai gia lại thưởng cho con thêm hai người. Hai người này ai cũng ôn nhu hiền thục, tướng mạo rất xinh đẹp, con sẽ thích."

Bà ta vừa nói liền ra hiệu với ma ma ở bên cạnh, ma ma vội vàng cho người đưa hai vị mỹ nhân kia vào.

Khoảng thời gian trước, Hoàng hậu đã nghe nói Thái hậu tìm tới hai vị mỹ nhân, còn cho ma ma dạy dỗ, vì đã đoán được là thưởng cho Dự Vương nên lúc này cũng không quá kinh ngạc.

Vì chuyện chiến tranh, gần đây Hoàng thượng đều bận đến sứt đầu mẻ trán, rất ít khi chú ý tới chuyện trong hậu cung, căn bản không biết Thái hậu tìm được hai mỹ nhân. Thấy chỉ khoảng nửa khắc sau, ma ma đã đưa hai mỹ nhân kia vào, hắn sao có thể không hiểu hôm nay Thái hậu tới đây là vì muốn đặt thêm nhãn tuyến vào bên cạnh Dự Vương.

Thái hậu nào sợ hắn không có người nối dõi, rõ ràng là sợ Dự Vương độc sủng Dự Vương phi nên mới muốn đem hai nữ nhân này tới gây ngột ngạt cho Dự Vương phi. Nếu Dự Vương cùng Dự Vương phi bất hòa, phỏng chừng bà ta sẽ rất vui sướng.

Hoàng thượng có chút đau đầu, không khỏi nói: "Dự Vương vừa mới hồi kinh, trước khi rời kinh Vương phi còn chưa cập kê, không có con nối dõi là hết sức bình thường. Thêm một đoạn thời gian nữa, nếu muội ấy còn chưa có động tĩnh thì mẫu hậu lại thu xếp cũng không muộn, hà tất phải sốt ruột?"

Thấy Hoàng thượng lại nói giúp Dự Vương, trong lòng Thái hậu tất nhiên không vui, bà ta nói: "Nếu Dự Vương còn trẻ thì ai gia tất nhiên không vội. Nhưng năm nay đã hai mươi bảy rồi, ai gia còn có thể bình tĩnh sao? Đại Hoàng tử cùng Thái tử đều đã có con nối dõi, mà dưới gối Dự Vương vẫn không có hài tử. Ai gia đã xem qua hai vị cô nương này rồi, đều rất tốt, gia thế cũng trong sạch, trong khoảng thời gian này luôn theo ma ma học lễ nghi. Tuy thân phận không cao, không thể làm trắc phi, phong làm thị thiếp hầu hạ Dự Vương cũng vẫn có thể. Dự Vương, ý của con như thế nào?"

Thấy tâm ý bà ta đã quyết, Hoàng thượng tất nhiên không thể khuyên tiếp, dù sao thì ở trước mặt bá quan văn võ cũng không thể trực tiếp vả mặt Thái hậu. Hoàng thượng nhìn Dự Vương, ánh mắt tỏ ra thương mà không thể giúp.

Dự Vương thân là thần tử, tất nhiên không thể kháng chỉ bất tuân, nhàn nhạt nói: "Đã là ý tử của mẫu hậu, nhi thần vốn nên tuân theo, chẳng qua là nhi thần thật sự không thích nữ nhân khác, chỉ sợ các nàng tới Vương phủ thì cũng chỉ có thể phòng không gối chiếc, không nên làm lãng phí thanh xuân của các nàng."

Thanh âm hắn nhàn nhạt như nước, khiến người khác căn bản không đoán ra cảm xúc. Thái hậu giao tiếp với hắn nhiều năm như vậy, tất nhiên biết là trong lòng hắn không thoải mái nên mới dám mở miệng cự tuyệt.

Trước kia khi thưởng nữ nhân cho hắn, tuy rằng hắn không sủng hạnh, lại chưa từng vả mặt bà ta như bây giờ. Cho rằng hắn cố kỵ Lương Y Đồng nên mới cự tuyệt, sắc mặt của Thái hậu lạnh đi, "Như thế nào? Chẳng lẽ Dự Vương phi không cho con nạp thiếp? Hay là Dự Vương muốn kháng chỉ?"

Bà ta luôn luôn có uy nghiêm, lời này vừa nói ra, mấy đại thần và nữ quyến ở dưới không khỏi ngừng hô hấp, trong lòng Lương Y Đồng cũng hơi lộp bộp.

Không đợi nàng mở miệng, Hoàng thượng đã nói: "Mẫu hậu nói quá lời, Vương phi ôn lương hiền thục, há có thể là người ghen tị linh tinh? Tử Lâm chỉ là không thích các nàng mà thôi. Suy đến cùng cũng có lý, hậu cung của trẫm ba ngàn giai lệ, không phải vẫn có ít người không được sủng hạnh sao?"

Thái hậu lại không cho bọn họ cơ hội cự tuyệt, thần sắc vẫn có chút không vui, "Nếu không phải muốn kháng chỉ bất tuân thì mang theo các nàng về đi, cảm tình phải từ từ bồi dưỡng, không thử sao có thể biết không được?"

Dự Vương ngũ quan thanh lãnh, sườn mặt ở dưới ánh đèn của cung đình thì càng thêm đạm mạc. Hắn rũ mi không hề lên tiếng, Lương Y Đồng lại có chút sợ hắn chọc tức Thái hậu, không khỏi nắm lấy tay Dự Vương, hơi hơi lắc đầu.

Dự Vương rũ mắt nhìn tiểu cô nương một cái, nhận thấy sự quan tâm trong mắt nàng, sự lạnh lẽo quanh người hắn mới tan đi. Bởi vì có cái bàn che đậy, mọi người không hề nhìn thấy động tác nhỏ của Lương Y Đồng, chỉ thấy Dự Vương vừa liếc nàng một cái thì thần sắc lập tức ôn hòa, trong lòng lập tức hiểu, Dự Vương chỉ sợ yêu nàng đậm sâu.

Thái hậu không có kiên nhẫn giao tiếp với Dự Vương, trực tiếp nói với Lương Y Đồng: "Ai gia thấy Vương phi cũng rộng lượng, không giống người sẽ can thiệp vào việc Vương gia nạp thiếp, Dự Vương phi, nói đúng sự thật đi, con có ngại ai gia xen vào chuyện này không?"

Dù cho trong lòng Lương Y Đồng bất mãn, nhưng sao có thể biểu lộ ra ngoài? Bằng không một cái mũ ghen ghét bị chụp xuống thì ngay cả danh thanh cũng hỏng.

Nàng cười nói: "Dưới gối Vương gia đúng là không có hài tử, việc nhỏ như nạp thiếp vốn nên là thần thiếp chủ động thu xếp, ai ngờ mẫu hậu đã chọn xong rồi, thần thiếp chỉ biết cảm kích, phiền mẫu hậu nhọc lòng rồi."

Lúc này Thái hậu mới nhàn nhạt cười, "Con hiểu cho ý tốt của ai gia là được."

Bà ta nói với hai vị mỹ nhân: "Qua đây bái kiến Dự Vương cùng Dự Vương phi đi, buổi tối theo bọn họ hồi Vương phủ."

Hai vị mỹ nhân kia cung kính mà đi tới, hành lễ với hai người bọn họ.

Hai người này đều đeo một tấm vải mỏng, nhưng mơ hồ vẫn có thể nhìn ra là mỹ nhân, dáng người cũng rất thướt tha phong lưu, xem ra Thái hậu phí không ít tâm tư tìm người.

Mấy người đang ngồi ở đây đều không ngốc, tất nhiên nhìn ra Thái hậu vì sao lại làm như vậy. Nếu các nàng có chút bản lĩnh, có thể câu được Dự Vương ra khỏi phòng của Dự Vương phi, Thái hậu cũng coi như đã thành công hơn phân nửa. Chỉ là không biết hai mỹ nhân này có đảm đương nổi trọng trách không?

Tâm tư của mọi người đều rất khác nhau.

Lương Y Đồng cười nhạt, cho hai người kia đứng lên.

Thái hậu chỉ ngồi trong chốc lát rồi lập tức rời đi, thể hiện rõ trước mặt bá quan văn võ rằng lần này đến đây chính là vì muốn đưa mỹ nhân cho Dự Vương. Nếu Dự Vương kháng chỉ bất tuân, chỉ sợ mọi người sẽ nói hắn đại nghịch bất đạo, còn nếu hắn nhận người, Thái hậu cũng coi như thành công khiến hắn khó chịu.

Lại qua một canh giờ, cung yến lúc này mới kết thúc. Bởi vì mải lo về chuyện hai mỹ nhân kia, Lương Y Đồng cũng không để Tưởng Tư Hinh ở trong lòng.

Các nàng vẫn luôn đứng sau nàng cùng Dự Vương, trên người còn có mùi hương, mỗi lần gió nhẹ thổi qua, Lương Y Đồng đều cảm thấy chóp mũi hơi ngứa.

Sau khi nàng cùng Dự Vương đứng dậy, hai người các nàng cách một khoảng không quá dài, đi theo phía sau. Dự Vương không thèm bố thí một ánh mắt cho các nàng, trực tiếp nắm tay Lương Y Đồng.

Chung quanh còn có người khác, Lương Y Đồng nhịn không được mà né tránh, Dự Vương cũng không kiên trì, đi ở bên cạnh nàng.

Khi lên xe ngựa, Dự Vương mới mở miệng nói với hai người các nàng câu đầu tiên. "Chỉ có một chiếc xe ngựa, nếu các ngươi muốn theo thì đi bộ đi."

Không hề có tâm tư thương hoa tiếc ngọc.

Hai mỹ nhân kia vội vàng hành lễ, cung kính đáp ứng, "Vâng."

Lương Y Đồng lại hơi buồn cười, chút buồn bực trong lòng cũng tan thành mây khói. Nàng nói: "Đêm hôm khuya khoắt, hai nữ tử đi trên đường cũng không an toàn, phái một thị vệ đi theo đi."

Hai mỹ nhân này vốn tưởng rằng Dự Vương phi sẽ cầu tình cho các nàng, để các nàng cùng lên xe ngựa. Ai ngờ, nàng nhìn nhu nhu nhược nhược, lại không hề có nửa phần tình cảm.

Hai người các nàng cũng chỉ có thể nói lời cảm ơn, "Đa tạ Vương phi săn sóc."

Sau khi hai người lên xe ngựa, Dự Vương lập tức kéo tiểu cô nương ngồi trên đùi mình, "Không có không thoải mái chứ?"

Biết là hắn ám chỉ việc hai mỹ nhân kia, Lương Y Đồng cười mà lắc đầu, "Chỉ cần Vương gia không đến phòng của các nàng là được."

Dự Vương xoa mái tóc đen của nàng, hôn lên trán nàng một cái, "Ừm, không đến."

Cho dù hắn chỉ nói ba chữ đơn giản, trong lòng Lương Y Đồng lại vô cùng vui mừng, chỉ cảm thấy rất thích rất thích hắn. Nàng căn bản không khống chế được tình cảm trong lòng mình, thậm chí còn đã hơi hiểu vì sao hắn lại thích hôn nàng.

Giờ khắc này, nàng cũng nhịn không được mà ngẩng đầu nhỏ hôn lên môi hắn.

Thiếu nữ tóc đen môi đỏ, vốn đã xinh đẹp không giống người phàm, hiện tại bộ dáng hôn môi lại càng giống tiểu yêu tinh mê hoặc nhân tâm.

Dự Vương cũng không nhịn xuống, cúi đầu khóa lấy môi nàng, gia tăng sức lực cho nụ hôn này, cuối cùng còn nuốt hết son môi của thiếu nữ vào trong bụng. Một nụ hôn kết thúc, Lương Y Đồng không khỏi thở hổn hển, nàng ôm cổ hắn, dựa vào trong lòng hắn bình ổn hô hấp, chỉ cảm thấy như thế này cả đời cũng khá tốt.

Ngày thứ hai, khi Lương Y Đồng rời giường, Dự Vương đã thượng triều rồi. Nàng thậm chí không biết hắn dậy từ khi nào, nàng ôm chăn dậy thì Tuyết Mai cũng đi đến.

Mái tóc đen nhánh cả thiếu nữ xõa ở sau lưng, da thịt tuyết trắng có thêm không ít dấu đỏ. Mỗi khi nhìn thấy những dấu này, gương mặt Tuyết Mai đều có chút hồng, hiển nhiên là còn nhớ dấu vết lúc trước của Vương phi mà bản thân tưởng là muỗi đốt.

Cho dù đã biết đây là dấu vết Vương gia lưu lại, nhưng thấy hắn không thương hoa tiệc ngọc như thế, Tuyệt Mai vẫn đau lòng đến hoảng, khi hầu hạ Lương Y Đồng mặc y phục còn rất cẩn thận, sợ làm đau chủ tử.

Chờ Lương Y Đồng rửa mặt xong, Tuyết Mai mới nói, "Vương phi, hai mỹ nhân mới tới hôm qua từ sớm đã đến thỉnh an người, hiện giờ còn đang chờ ở sảnh chính, người có muốn gặp không?"

Có gặp hay không, cũng chỉ cần một câu nói của nàng mà thôi. Từ khi nàng miễn cho Chử Tuyết thỉnh an, nàng ta cũng không có đến nữa, đại khái là vì sợ hành động thiếu suy nghĩ sẽ bị đuổi đi nên gần đây rất an phận. Thái hậu sở dĩ ban hai mỹ nhân tới đây, hẳn là đã có ý định từ bỏ Chử Tuyết.

Lương Y Đồng nói: "Vậy thì gặp đi."

Dù sao cũng là Thái hậu thưởng tới, mà các nàng trông ra sao nàng còn chưa biết, như thế nào cũng phải gặp một lần, xem thử tính tình ra sao. Nếu thành thật, Dự Vương phủ cũng không ngại nuôi thêm hai người, còn nếu không an phận, lấy cớ đuổi đi cho bớt việc.

Lương Y Đồng dẫn theo Tuyết Mai đến sảnh chính, Lục Tú cùng Tiêu Linh cũng đi cùng, dù sao thì ai cũng không biết hai nữ tử này ra sao, có thể gây bất lợi cho nàng hay không.

Các nàng được Dự Vương điều tới đây cũng chính là để bảo vệ Lương Y Đồng từng khắc không rời.

Nghe được động tĩnh, hai cô nương kia vội đứng dậy khỏi ghế, quỳ xuống thỉnh an Lương Y Đồng, đồng thanh nói: "Thiếp thân bái kiến Vương phi, thỉnh an Vương phi."

Nghe được động tĩnh, hai cô nương kia vội đứng dậy khỏi ghế, quỳ xuống thỉnh an Lương Y Đồng, đồng thanh nói: "Thiếp thân bái kiến Vương phi, thỉnh an Vương phi."

Lương Y Đồng chậm rãi đi tới chủ tọa, ngồi xuống rồi mới nhàn nhạt nói: "Đứng lên đi. Tự giới thiệu một chút, còn chưa biết các ngươi tên gì đâu."

Thấy Lương Y Đồng không cho phép, hai người đứng lên xong cũng không ngồi xuống ghế, một người trong đó nói: "Thiếp thân tên là Miên Bảo, đến từ Sơn Đông, từ sau khi phụ mẫu gặp chuyện thì vẫn luôn đi theo thúc thúc kiếm ăn..."

Sau khi Lương Y Đồng nhìn thấy diện mạo của nàng ta thì không còn nghe rõ nàng ta đang nói gì nữa, chỉ thấy đôi mắt hoa đào lấp lánh rực rỡ kia, diện mạo vậy mà giống nàng đến ba phần, khác với nàng cũng chỉ có dáng người đầy đặn kia, nhìn hơi có dáng vẻ của Hoàng Diệu Nhi.

Lương Y Đồng nhất thời siết chặt cái ly trong tay, ánh mắt hơi lạnh xuống. Lúc trước Thái hậu đưa người đến chỗ này, trong lòng nàng cũng chỉ có chút không vui mà thôi, không phải quá buồn bực, nhưng thấy bà ta vậy mà lại tìm người có tướng mạo gần giống nàng, trong lòng nàng chỉ cảm thấy vô cùng chán ghét.

Bà ta hẳn là vì nghĩ Dự Vương sẽ thích nên mới tìm người như thế này nhỉ?

Lương Y Đồng thậm chí không nghe rõ nàng ta nói những cái gì, chỉ thấy đôi môi cứ đóng rồi lại mở, bộ dáng nhu nhược động lòng người, cũng không biết là ai dạy, ngay cả biểu tình và động tác cũng có chút giống nàng. Mới nhìn tướng mạo thì cũng chỉ giống ba phần, cộng thêm cả biểu tình cũng ngữ khí thì phải đến bảy phần.

Lương Y Đồng ngắt lời, nói thẳng: "Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"

Nàng ta thật cẩn thận nhìn Lương Y Đồng một cái, cung kính trả lời: "Hồi Vương phi, sinh thần của thiếp thân vào tháng chín, vừa cập kê được mấy tháng"

Ngay cả tuổi cũng giống nàng.

Nàng ta hiển nhiên đã biết Lương Y Đồng trông như thế nào, lúc này trên mặt không hề tỏ ra quá kinh ngạc, hành động cùng lời nói cũng khá khéo léo.

Tuyết Mai đứng ở một bên đã sớm nhíu mày, hiển nhiên không dự đoán được đường đường là Thái hậu mà lại ghê tởm như thế, khó trách tối hôm qua còn để các nàng dùng mạng che mặt, tất nhiên là sợ người xung quanh nhìn thấy diện mạo sẽ bị nghị luận.

Lương Y Đồng thu hồi suy nghĩ, bỏ qua cảm xúc vừa rồi, nhìn về phía mỹ nhân còn lại. Ngũ quan của nàng ta không quá giống với nàng, tướng mạo thanh tú, dáng người tuy không yêu kiều nhưng vẫn toát ra cảm giác ngoan ngoãn dễ thương.

Chẳng lẽ là cảm thấy câu dẫn quyến rũ không thành công nên mới đổi thành tạo hình của nàng sao?

Lương Y Đồng nhìn hai mỹ nhân này, trong lòng thật sự có cảm giác như gặp phải ruồi bọ.

Người còn lại cũng tự giới thiệu mình một chút, nàng ta tên là Lý Linh Nhi, thân thế vô cùng thê thảm. Cũng không biết là vì muốn có được sự thương hại của Dự Vương mà bịa ra như vậy hay thật sự thảm.

Lương Y Đồng nghe xong, thưởng thức cái chén trong tay một chút, mới nói: "Đi xuống đi, chỗ này của ta và Vương gia không có nhiều quy củ như vậy, về sau không cần tới thỉnh an."

Tư sắc của Triệu Miên Bảo tuy không bằng Lương Y Đồng, nhưng lại giống nàng mấy phần. Thời gian này nàng ta ở trong cung, các ma ma luôn nói nàng ta rất giống với Dự Vương phi, chỉ cần thông minh một chút, chờ đến khi Vương phi có nguyệt sự hoặc mang thai, Dự Vương nhất định sẽ sủng hạnh nàng ta, nàng ta liền có chút vui vẻ.

Nàng ta nói thẳng: "Đa tạ Vương phi chăm sóc, thiếp thân đã vào Vương phủ, về sau chính là người của Vương gia, theo lý cũng nên hầu hạ Vương phi, bưng trà rót nước cho người, hầu hạ người thật tốt. Vương phi có tâm chăm sóc, thiếp thân lại không thể không biết lễ nghĩa."

Là một kẻ nhanh mềm dẻo miệng.

Lương Y Đồng đập thật mạnh cái chén trong tay xuống mặt bàn. Gương mặt xinh đẹp này của nàng, rõ ràng là khi cười thì rất xinh đẹp, giờ phút này trở nên lạnh lùng thì lại khí thế mười phần, Triệu Miên Bảo cùng Lý Linh Nhi đều không khỏi run rẩy, vội vàng quỳ xuống.

Cho dù có Thái hậu chống lưng, giờ phút này các nàng đều có chút kinh sợ. Không biết vì sao, Triệu Miên Bảo lại thấy được bóng dáng của Dự Vương ở trên người nàng. Tối hôm qua khi hắn giằng co với Thái hậu, biểu tình cũng y như thế này, nhàn nhạt, tràn đầy uy hiếp.

Nàng ta cúi đầu, rõ ràng không phải kẻ ăn nói vụng về, nhưng một chữ cũng không phun ra được.

Lương Y Đồng cười đầy lười biếng, dường như người vừa lạnh mặt kia không phải là nàng, nhàn nhạt nói: "Sao lại quỳ xuống hết rồi? Chẳng lẽ còn muốn thỉnh an à? Lại quỳ xuống để thỉnh an sao?"

Lý Linh Nhi vội vàng nói: "Không phải, thiếp thân đang cảm kích Vương phi săn sóc, đa tạ Vương phi miễn cho thiếp thân thỉnh an, về sau khi Vương phi gọi, thiếp thân lại đến."

Thấy nàng ta sợ như vậy, Triệu Miên Bảo cắn cắn môi, trong mắt hiện lên một tia oán trách. Nhưng nghĩ tương lai còn dài, nàng ta cũng không làm mấy trò giãy giụa vô ích, vội vàng tỏ thái độ, "Thiếp thân cũng cực kỳ cảm kích Vương phi."

Lúc này Lương Y Đồng mới nói: "Vậy thì đứng lên đi, ta cùng Vương gia đều thích yên tĩnh, chịu không nổi ầm ĩ, lui ra hết đi."

Hai người cung kính mà lui xuống.

Ánh mắt Lương Y Đồng dừng lại sau lưng hai người một hồi lâu mới rời đi.

Các nàng đi rồi, Lục Tú lập tức mở miệng: "Thái hậu nương nương thực sự quá ghê tởm, Vương phi yên tâm đi, Vương gia toàn tâm toàn ý với người, sao có thể nhìn lọt mắt mấy thứ hàng giả kia?"

Biết rằng Dự Vương phủ được canh phòng nghiêm ngặt, Lương Y Đồng cũng không nhắc nhở mấy lời gì mà tai vách mạch rừng, không được nghị luận về Thái hậu. Trên thực tế, nàng cũng cảm thấy Thái hậu quá ghê tởm.

Chẳng lẽ thực sự nghĩ Dự Vương sẽ thích các nàng sao?

Lương Y Đồng ít nhiều gì cũng cảm thấy buồn bực, cho dù Dự Vương còn chưa từng nhìn thấy các nàng, tâm tình của nàng cũng đã bị ảnh hưởng.

Khi Dự Vương hạ triều trở về, nàng cũng không đi đón như trước, vẫn ngồi yên trên bàn luyện chữ.

Khi tâm tình của Lương Y Đồng không tốt, không phải vẽ tranh thì chính là luyện chữ, giờ phút này sở dĩ chọn luyện chữ, là vì muốn tĩnh tâm. Nàng viết kiểu chữ hoa mai thanh mảnh, chữ viết sạch sẽ ngăn nắp, vô cùng xinh đẹp.

Dự Vương đứng ở phía sau nàng nhìn trong chốc lát, thấy nàng buông bút xuống thì mới nói: "Sao mới sáng sớm đã chạy tới đây luyện chữ rồi?"

Tiêu Linh cùng Lục Tú đã nói chuyện hai mỹ nhân kia cho hắn nghe, Dự Vương tất nhiên cũng đã nghe nói diện mạo của các nàng có chút tương tự Lương Y Đồng.

Trong cung có người của hắn, kỳ thật vào một tháng trước, khi Thái hậu cho ma ma đi tìm người thì Dự Vương đã biết được rồi.

Đây cũng là nguyên nhân khiến hắn kháng chỉ bất tuân, đơn giản là sợ sẽ khiến nàng khó chịu. Thấy tiểu cô nương không để ý nên hắn mới không để trong lòng, ai ngờ sau khi nhìn thấy các nàng, nàng vẫn vô cùng buồn bực.

Dự Vương kéo nàng tới trước mặt, hôn cái trán của tiểu cô nương, "Sao lại tức giận rồi? Không phải đã đồng ý với nàng, không tới phòng của bọn họ sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.