Lương Y Đồng vừa mới nhắm mắt lại liền cảm nhận được cánh tay của nam nhân siết chặt hơn, hô hấp của hắn cũng có chút loạn, cái đầu vậy mà đã chôn vào cổ nàng sự bình tĩnh trong đầu Lương Y Dồng lập tức đứt đoạn.
Má nàng đỏ lên, thân thể cũng hơi lui về sau, lắp bắp mà gọi hắn, "Vương, Vương gia."
Nam nhân bị âm thanh hoảng loạn của nàng đánh thức lý trí, nuối tiếc mà ngẩng đầu, một khắc rời tay kia chỉ cảm thấy kẹo ngọt đã đi xa, thanh âm hơi khàn khàn: "Vẫn luôn mềm như vậy sao?"
Lương Y Đồng xấu hổ đến mức không nói ra lời, thậm chí còn có chút hối hận vì không nhẫn tâm đuổi hắn đi. Cho dù hắn thích hôn nàng, nhưng trong ấn tượng của nàng, hắn vẫn là Dự Vương cao cao tại thượng, thanh tâm quả dục kia. Hắn là nam nhân đứng trên đỉnh núi, cao ngạo không dính khói lửa phàm tục, nàng căn bản không liên hệ hắn với hai từ "phong lưu" được.
Giờ phút này nàng lại cảm thấy hắn quá xấu, nàng không chỉ không để ý tới hắn, còn nằm cách hắn rất xa. Thấy tiểu cô nương xấu hổ buồn bực thành như vậy, Dự Vương sờ sờ mũi, lại kéo người vào trong lòng, nói: "Không đùa nàng nữa, ngủ đi."
Tiểu cô nương thơm tho mềm mại, cho dù chỉ là ôm ngủ thì hắn cũng thực thích. Sợ chọc giận nàng, Dự Vương cũng khắc chế một chút, nhưng Lương Y Đồng vẫn có chút không được tự nhiên, thấy hắn không còn động tĩnh thì mới thả lỏng lại. Vốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-the-kho-do/3324974/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.