Ngày thứ hai, ăn sáng xong, Dự Vương lên đường hồi kinh. Khi trở về chỉ có một chiếc xe ngựa, là do Tiêu Lĩnh tìm tới, bởi vì trên eo Dự Vương bị thương nên không tiện cưỡi ngựa.
Trên thân Tiêu Lĩnh cũng có thương thế, do đó hắn làm xa phu, mấy thị vệ khác cưỡi ngựa theo sau.
Dự Vương coi Lương Y Đồng như tiểu hài tử, cũng không cân nhắc đến vấn đề nam nữ, trực tiếp để nàng lên xe ngựa. Lương Y Đồng khéo léo leo lên, sau khi lên, mới phát hiện Dự Vương cũng vén rèm đi vào, ngồi xuống đối diện nàng.
Mặc dù rất nhỏ gầy, Lương Y Đồng năm nay cũng đã mười bốn, đến tuổi làm mai rồi, nàng ít nhiều cũng có chút không được tự nhiên. Nghĩ rằng không muốn bị Tam Hoàng tử phát hiện nên mới phải ngồi chung với hắn, Lương Y Đồng đè nén sự ngượng ngùng, dù sao giữ mạng cũng quan trọng hơn.
Cũng may là xe ngựa rộng rãi, hai người ngồi không tính là quá chật chội.
Sau khi lên xe, Dự Vương trực tiếp đọc sách, Lương Y Đồng cũng không quấy rầy hắn, lại nhịn không được lén nhìn hắn một chút. Chỉ nhìn như thế thôi, không hiểu sao nàng lại có chút chột dạ.
Hắn tốt bụng cứu nàng, nàng lại muốn hắn thu lưu mình, chỉ nghĩ như vậy thôi, Lương Y Đồng cũng có chút xấu hổ.
Từ hành cung về kinh thành cần hơn năm giờ ngồi xe ngựa, nghĩa là bọn họ phải ngồi xe một ngày. Lúc đầu Lương Y Đồng còn căng thẳng, cả người ngồi thẳng tắp, qua một canh giờ, thấy hắn không chú ý tới mình, bả vai nàng liền sụp xuống.
Đêm hôm qua nàng chỉ ngủ chưa tới một canh giờ, lúc này tất nhiên là buồn ngủ. Lúc đầu còn có thể gắng gượng mà không ngủ gật, giữ vững được hơn hai canh giờ, Lương Y Đồng có chút chịu không nổi, cái đầu dần hạ thấp xuống.
Bên ngoài nắng chói chang, dù là ngồi ở trong xe, toàn thân cũng rất ấm áp dễ chịu. Nàng vô cùng buồn ngủ, mí mắt run lên mấy cái, dù đã cố gắng duy trì thanh tỉnh, nhưng ý thức của nàng không nghe theo.
Tiêu Lĩnh cũng không am hiểu việc đánh xe ngựa, lúc rẽ không hề thả chậm tốc độ, Lương Y Đồng đang ngủ gật không thể giữ vững thân thể, lập tức trượt xuống khỏi chỗ ngồi, thân thể cũng theo quán tính mà đổ về chỗ người đối diện.
Dự Vương không muốn tiếp xúc quá nhiều với người khác, kịp thời né đi, liếc thấy vẻ mặt ngây thơ bị dọa sợ của nàng, cuối cùng vẫn duỗi tay ra nâng mặt nàng lên, không để nàng đập xuống sàn.
Lương Y Đồng giật cả mình, triệt để thanh tỉnh.
Gò má của tiểu cô nương mềm mềm, hô hấp ấm áp, chỗ bị nàng đụng chạm có cảm giác kỳ quái, Dự Vương bất động thanh sắc mà rút tay lại.
(Bất động thanh sắc: mặt không một biểu tình, không chút biến sắc)
Lúc Lương Y Đồng ngẩng đầu, đúng lúc đối diện với ánh mắt không chút rung động của hắn, gò má có chút nóng lên, tay chân luống cuống vội vàng bò dậy, quẫn bách nói cảm ơn.
Sau cú ngã vừa rồi, Lương Y Đồng không dám ngủ nữa, sợ còn ngã nữa bị ném ra ngoài.
Khi ánh chiều tà le lói, bọn họ mới về đến kinh thành.
Vào cửa thành, xe ngựa từ từ đi về Dự Vương phủ. Khi đến trước Dự Vương phủ, trời đã triệt để tối, trước khi xuống xe Dự Vương còn hỏi Lương Y Đồng: "Bây giờ ngươi ở chỗ nào? Ngươi nói với Tiêu Lĩnh một tiếng, để hắn đưa ngươi về."
Sau khi Nhị thúc bị tước Hầu gia chi vị, phủ đệ mà Hoàng thượng ban trước đó đương nhiên là không thể ở nữa, bây giờ bọn hắn ở trong viện tử mà lão gia tử mua.
Lương Y Đồng nghe vậy, thấp giọng nói: "Sau khi bọn họ tặng dân nữ đi thì đã tuyên bố dân nữ chết bất đắc kỳ tử, dân nữ còn về đâu được?"
Lương Y Đồng quỳ xuống.
Dự Vương nhăn mi, nàng lại kiên trì dập đầu ba cái, mới ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, khẩn cầu: "Vương gia, van cầu người thu lưu dân nữ, dân nữ có thể làm nô tỳ cho người. Dân nữ biết chữ, cũng biết mài mực, biết trải giường chiếu, quét dọn phòng. Dân nữ còn biết trồng hoa trồng rau, ăn cũng không nhiều, cầu người lưu lại dân nữ."
Ánh mắt nàng đầy bi ai, trong mắt đều là hoảng hốt cùng khẩn cầu, hiển nhiên là rất sợ hắn sẽ cự tuyệt, liều mạng thể hiện bản thân.
Dự Vương trầm mặc không nói, hắn tất nhiên không cần nô tỳ, dù sao nàng cũng là nữ nhi của Vũ An Hầu, nào có đạo lý để nàng đến phủ làm tỳ nữ?
Nàng liên tiếp dập đầu mấy cái, tiểu cô nương da thịt trắng nộn, mới dập vài cái đã đỏ cả trán, nhưng nàng lại không hề phát giác, khuôn mặt nhỏ lớn chừng bàn tay tràn đầy khẩn cầu.
Thấy hắn không định đổi ý, Lương Y Đồng có chút hổ thẹn, nước mắt cũng không nhịn được mà rơi xuống.
Nàng vội vàng lau nước mắt, thấp giọng nói, "Vương gia đã giúp dân nữ rất nhiều, dân nữ cũng không nên làm phiền người nữa. Trời đã tối rồi, đi cả một ngày, Vương gia mau trở về nghỉ ngơi đi. Kinh thành lớn như vậy, sẽ có chỗ cho dân nữ dung thân thôi. Dân nữ xuống xe ở chỗ này là được, không cần làm phiền Tiêu đại nhân đưa đi."
Nàng nói xong liền đứng lên, nước mắt của nàng cũng thuận theo cái cằm tinh tế trắng nõn mà rơi xuống. Nàng vội lau đi, bộ dáng tỏ vẻ kiên cường thật khiến người ta đau lòng.
Dự Vương nhăn mày.
Lúc nàng vén rèm xe, Tiêu Lĩnh đã đứng đó. Nàng trực tiếp nhảy từ trên xe ngựa xuống, bởi vì ăn không đủ no, nàng nhìn thập phần nhỏ gầy, khi nhảy xuống còn lảo đảo một chút mới đứng vững.
Nàng hành lễ với Tiêu Lĩnh, lại hướng về xe ngựa cung cung kính kính thi lễ thêm một lần. Lúc Dự Vương xuống xe, đúng lúc nhìn thấy động tác của nàng, chỉ cảm thấy tiểu cô nương này tuổi tác không lớn, quy củ lại vô cùng tốt, cũng rất hiểu chuyện.
Tiêu Lĩnh quay người, không đành lòng nhìn tiếp.
Hành lễ xong, Lương Y Đồng liền quay người rời đi, bóng lưng đơn bạc ấy dưới bóng đêm vừa đáng thương vừa quật cường.
Dự Vương lần nữa nhăn mày, nàng chỉ là một tiểu cô nương, thật sự đi ra ngoài một mình, chỉ sợ chưa qua một đêm đã xảy ra chuyện.
Cuối cùng hắn động lòng trắc ẩn, dù sao chỉ mới là một tiểu hài tử, nuôi một thời gian cũng không sao, trong phủ không thiếu chỗ, chờ đến lúc giúp nàng tìm được chỗ ở thích hợp rồi đuổi đi cũng không muộn.
"Thôi, trước tiên ngươi cứ ở lại Vương phủ đi." Thanh âm của hắn nhàn nhạt, không quá mức rung động.
Lương Y Đồng mừng rỡ quay người lại, đôi mắt rưng rưng, trong con ngươi như cả bầu trời đầy sao, cực kỳ xinh đẹp. Nàng vội vàng quỳ xuống. "Đại ân không lời nào cảm tạ hết, về sau nô tỳ nhất định sẽ hầu hạ tốt cho người."
Đôi mắt nàng sáng lấp lánh, lúc nàng cười ẩn ẩn hiện hiện lúm đồng tiền, mặc dù còn nhỏ nhưng đã có thể nhìn thấy phong hoa sau này.
Dự Vương nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, biết là nàng hiểu lầm, nhưng hắn cũng lười giải thích, xoay người đi vào Vương phủ.
Hộ vệ ở cửa đã sớm nhìn thấy xe ngựa, vội vàng mở cổng, Dự Vương trực tiếp đi vào.
Lương Y Đồng cũng vội vàng đi theo.
Nàng vốn chỉ là một thứ nữ không nhận được đãi ngộ tốt, hạ nhân trong phủ cũng không coi nàng ra gì, ai cũng có giẫm lên nàng, trong hai năm bị đưa đến chỗ Tam Hoảng tử thì càng trở nên nơm nớp lo sợ.
Bây giờ trong lòng đã sớm coi Dự Vương là ân nhân cứu mạng, không hề cảm thấy lưu lại làm hạ nhân có gì không ổn, chính là vì có làm trâu làm ngựa cho hắn nàng cũng nguyện ý. Nếu như có thể chăm sóc tốt cho hắn, một ngày nào đó, không chừng còn có cơ hội báo thù.
Nàng xuất thân từ Hầu phủ, đương nhiên hiểu rõ nô tỳ của Hoàng thất có khi còn có tiếng nói hơn tiểu thư nhà quan lại.
Lương Y Đồng tràn đầy nhiệt tình, chỉ muốn biểu hiện thật tốt trước mặt Dự Vương, tranh thủ thành tâm phúc của hắn, mượn cơ hội rửa hận.
Thấy Dự Vương vào phủ, nàng vội vàng đi theo sau lưng hắn, trong Vương phủ treo đèn lồиg, từng chiếc đèn lớn chiếu sáng cả phủ, y như ban ngày.
Biết rõ hôm nay Dự Vương hồi phủ, hạ nhân đã sớm đứng chờ, nghe thấy gã sai vặt thông báo, quản gia vội vàng dẫn người ra đón. Dù là không dám dò xét chủ tử, nhưng ánh mắt của mọi người vẫn liếc thấy sự tồn tại của Lương Y Đồng.
Đột nhiên xuất hiện một tiểu cô nương, cùng lắm thì mới mười hai mười ba tuổi, đi theo sau lưng Vương gia, cao chưa tới bả vai hắn, nhưng lá gan lại đặc biệt lớn.
Ngày bình thường làm gì có nữ hài tử nào dám đi gần Vương gia như vậy? Nàng lại chăm chú đi sau Vương gia, rất giống cái đuôi nhỏ của hắn.
Đêm nay, Dự Vương phủ luôn luôn an tĩnh đột nhiên sôi nổi hẳn lên. Chỉ vì lúc Vương gia nhà bọn họ hồi phủ, đột nhiên đưa về một tiểu mỹ nhân, còn an bài cho nàng sống ở tiền viện.
Trong phủ ai mà không biết Dự Vương không hiểu phong tình, không thích thân cận với nữ tử? Ngay cả mỹ nhân do Hoàng thượng ban hắn cũng chưa từng chạm qua, vậy mà bây giờ lại mang về một người.
Nhóm tiểu nha hoàn trong phủ trở nên sôi động, cảm thấy Vương phủ này sắp thay đổi rồi.
Chỉ có mấy lão nhân trong phủ là nhìn Lương Y Đồng bằng ánh mắt thương hại. Người khác không hiểu, bọn họ sao có thể không biết. Trong phủ chỉ phàm là có kẻ muốn bò giường, kết cục đều không tốt. Dự Vương căn bản sẽ không chạm vào nữ nhân.
Nàng có đẹp hơn nữa thì cũng có tác dụng gì? Vào Vương phủ còn không phải thủ tiết sao, một tiểu mỹ nhân động lòng người như vậy, thật là đáng tiếc.
Khi nhận thấy ánh mắt thương hại của mọi người, Lương Y Đồng có chút khó hiểu, nhưng khi biết chỗ ở của mình gần với Dự Vương, Lương Y Đồng lại rất vừa lòng. Cứ như vậy, cho dù mỗi ngày nàng đều chạy tới chỗ Dự Vương, cũng sẽ mất không quá nhiều thời gian.
Lương Y Đồng lấy lại tinh thần, thầm nghĩ ngày sau cần phải tận tâm tận lực mới được.
Nàng được Tiêu Lĩnh dẫn tới Thanh U đường, viện này vốn được xây cho tiểu Thế tử, nhưng vì Dự Vương không có con nối dõi, bây giờ lại tiện nghi cho nàng.
Diện tích của viện tử không nhỏ, gạch xanh ngói đỏ, rộng rãi, đầy khí thế, phòng chính có ba gian, Tiêu Lĩnh chỉ huy nha hoàn thu dọn một gian, nói với Lương Y Đồng: "Cô nương tạm thời ở chỗ này đi, có gì cần có thể trực tiếp nói với ta."
Lương Y Đồng vẫn có chút sợ hắn, vội vàng lắc đầu: "Không cần, hôm nay người vất vả rồi."
Tiêu Lĩnh lắc đầu, thức thời lui xuống, "Sắc trời đã tối, cô nương nghỉ ngơi sớm một chút."
Nói xong, hắn dẫn theo nha hoàn rời đi, trong tiểu viện lập tức chỉ còn lại một mình Lương Y Đồng.
Nơi ở nguyên bản của nàng cũng chỉ có hai nha hoàn, không tính là náo nhiệt. Sau khi phụ thân qua đời, mẫu thân còn dùng cớ trộm cắp và hầu hạ không tốt mà đuổi nha hoàn bên người nàng đi, nửa năm sau đó chỉ còn một mình nàng, nàng đã sớm quen ở một mình, bây giờ cũng không cảm thấy sợ.
Ngọn nến trong phòng cháy rực, Lương Y Đồng đi vào phòng ngủ. Nàng được Tiêu Lĩnh an bài vào phòng phía tây của chính phòng, trong ba phòng của chính phòng, chỉ có gian này là có giường dành cho người lớn, bài trí bên trong không nhiều, mặc dù có chút trống trải, nhưng Lương Y Đồng lại rất an tâm.
Cảm giác không cần lo lắng sẽ chết bất cứ lúc nào, thật sự quá tốt rồi.
Nàng lấy chậu nước, rửa mặt, nghĩ đến áo ngoài có chút bẩn, nàng cởi ra, lấy chậu nước, cẩn thận từng ly từng tí giặt chỗ bẩn.
Sợ giặt cả bộ thì ngày mai không kịp khô, nàng chỉ giặt chỗ bị bẩn, làm xong thì treo lên, lúc này mới lên giường.
Ban đêm, nàng lần nữa gặp ác mộng.
Trong mộng, một mỹ nhân hầu hạ Tam Hoàng tử bị hắn đạp ngã xuống mặt đất, trực tiếp giẫm lên bụng nàng ta, máu chảy xuống từ miệng nàng ta, Lương Y Đồng núp ở nơi hẻo lánh chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Tam Hoàng tử giết chết người nọ, đi tới gần nàng, dọa nàng hét lên một tiếng. Nàng muốn chạy trốn, nhưng chân run đến không đứng dậy được. Loại thời gian nơm nớp lo sợ này, nàng thật sự chịu đựng đủ rồi, ngay lúc nàng nhắm mắt lại chờ chết, đột nhiên nghe được một thanh âm lãnh đạm truyền đến.
"Dừng tay."
Thanh âm nhàn nhạt, chỉ có hai chữ nhưng lại ẩn chứa uy lực, Tam Hoàng tử biến mất trong hư không. Nghe ra là thanh âm của Dự Vương, Lương Y Đồng cực kỳ an tâm.
Nàng ôm chăn, giống như đang ôm cánh tay Dự Vương, hơi thở cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]