Chương trước
Chương sau
Người đàn ông này nói được làm được, hắn bảo sẽ ở lại quả thật đã ở lại!
Nơi Tĩnh Vân đang trọ là do chị cả thu xếp.
Chị cả có một bạn cùng thời đại học, tên là Âu Dương Hân Hân, gả cho con trưởng của Hướng gia ở trấn này nên chị cả dẫn nàng,suốt đêm không ngừng tới cửa xin nhờ giúp đỡ của Hân Hân, cho TĩnhVân lưu lại một thời gian.
Hân Hân cùng chồng là Hướng Vinh, không nói hai lời đồng ý ngay.Ông bà Hướng cũng rất nhiệt tình, thấy Tĩnh Vân thanh thuần nhưvậy mà bị người khác đùa giỡn, lại còn đang mang thai nên lậptức dẫn nàng vào nhà, an bài cho nàng ở căn phòng con gái mìnhtrước đây ở.
Thị trấn nhỏ này rất chất phác và đáng yêu, mọi người biết nàngđang có bầu, trốn khỏi nhà nên tất cả đều đau lòng cực kỳ, ai cũngmuốn quan tâm nàng, săn sóc nàng từng tí một.
Trong khoảng thời gian này ở đây, tâm tình của nàng tốt lên khá chút, nhưng vẫn mặt co mày cáu.
Nàng đoán được, Giang Chấn nhất định sẽ tìm tới cửa.
Và nàng cũng đoán được, trong lúc đó bọn họ nhất định cũng sẽ tranh luận.
Nhưng, nàng lại không đoán được, Giang Chấn lại có thể một mạchxin phép những tám ngày để ở lại trấn này với nàng.
Ông bà Hướng nhìn thấy Giang Chấn xuất hiện, lúc đầu còn ngạcnhiên nhưng sau khi nói chuyện với hắn thì sửa lại chủ ý, quyếtđịnh khuyên hợp không khuyên tách, tiếp nhận hắn vô điều kiện, đểcho hắn vào nhà.
Tĩnh Vân đêm đó liền quyết bỏ trốn khỏi nơi đó.
Ai biết được, nàng vừa mới nhấc cái túi hành lý màu hồnglên, chậm rãi ra khỏi cửa phòng đã lao ngay phải một bức tườnglớn.
Đau!
Cái mũi nàng bị va phải, lảo đảo lui lại mấy bước, đau đến mức phát khóc.
Một đôi tay vững chãi đỡ lấy nàng, dẫn nàng về bên giường ngồi.
Cho tận đến khi cơn đau đớn đi qua, Tĩnh Vân mới ngẩng đầu lên, cắn đôi môi hồng, trừng người đàn ông trước mắt.
“Vì sao anh lại đứng trước phòng tôi?”
“Bởi vì, đúng lúc anh cũng muốn vào phòng.” hắn buông hành lý,dùng miệng nói những câu bình thường nhất, trong khi đó tay thì mởhành lý, bắt đầu bỏ đồ dùng hằng ngày ra.
Nếu không vì bụng quá nặng thì chắc chắn Tĩnh Vân đã nhảy dựng lên tại chỗ rồi. (Bùn cười)
“ Cái gì? Không nên không nên, anh không thể ở trong căn phòng này được.” nàng khua loạn hai tay cự tuyệt.
“ Vì sao không thể?” hắn hỏi.
“ Bởi vì — bởi vì — bởi vì tôi ở đây –”
“Thì cũng bởi vì em ở đây nên anh mới muốn vào mà.” hắn bỏ quần áo ra xong, mạnh mẽ xoay người, đi tới gần túi hành lý màuhồng của nàng. “Chúng ta là vợ chồng, đương nhiên là phải ở cùngmột chỗ.”
“Tôi muốn ly hôn với anh!” nàng xiết chặt nắm tay, kỳ thật rấtmuốn vung ra nắm đấm, đánh cho hắn đi thật xa, không bao giờ cóthể chạm vào hành lý của nàng nữa.
“Anh không đồng ý.” hắn lặp lại, rồi sau đó cường điệu. “Vĩnh viễn không bao giờ đồng ý.”
Giang Chấn tự tìm kiếm trong túi hành lý màu hồng của nàng racon búp bê cô dâu, đặt nó lên bàn học. Hắn nhìn nó, đôi mắt đen nheo lại, trong ánh mắt không thể nói rõ được, giống như đã mất cáigì đó mà đã lấy lại được, tâm tình khẩn trương trong phút chốcđã lại buông lỏng.
Rồi hắn lại lấy con búp bê chú rể trong túi hành lý của mìnhra, đặt bọn chúng ở cùng nơi, một lần nữa chúng lại có đôi có cặp.
Nhìn thấy Giang Chấn bỏ con búp bê chú rể ra, trong lòng Tĩnh Vâncăng thẳng, ngực ngập trong rung động. Nhưng nhìn hắn cứ tùy ý đùanghịch con búp bê nàng làm, nàng lại cảm thấy chẳng liên quan.
Nàng giận dỗi xông lên phía trước, cầm con búp bê cô dâu đặtnó cách xa con búp bê chú rể nhất, để lên trên tủ đầu giường.
Giang Chấn vẫn nhìn nàng như cũ, một lúc sau, hắn cầm lấy búp bê chú rể cũng đặt nó lên tủ đầu giường, còn cố ý cho chúng thân mật dựa vào nhau, vẻ chia lìa khó khăn.
Hừ, hắn muốn đối nghịch với nàng sao?
Nàng cầm lấy búp bê cô dâu, để ngược lại trên giá sách.
Giang Chấn nghe theo y như thế, để con búp bê chú rể lên trên giá sách.
Tất cả đều tiến hành trong im lặng, hai người đều không nóichuyện, chỉ liên tục cầm búp bê không ngừng di chuyển “mặt trận” ở trong phòng.
Cứ như vậy, bất kể nàng đem búp bê cô dâu ở đâu, hắn đều để búp bê chú rể ở lại đó. Cuối cùng, Tĩnh Vân cũng tức giận đặt búp bêở trên giường, tức giận mở miệng.
“Chúng ta đừng cho chúng ở cùng nhau!” Đôi búp bê đó là đạidiện cho hắn và nàng, khi nàng lấy con búp bê cô dâu đi, cũngquyết tâm ly khai khỏi hắn.
Giang Chấn cầm lấy búp bê cô dâu trên giường, bàn tay to vỗ nhẹ,phủi bụi đi, sửa sang lại cái mũ cưới trên đầu nó cho thậtđẹp.
“ Chúng phải ở cùng nhau.” hắn nhìn nàng, để cô dâu cùng chú rể đặt lại lên bàn học.
Đôi búp bê ở dưới ánh đèn nhạt có vẻ như rất hạnh phúc, rất vui vẻ ……
Tĩnh Vân cắn răng một cái, vẫn quyết tâm, quay đầu đi, không chịu nhìn nữa. “Trước kia là thế, nhưng giờ thì không !”
“ Chúng trước kia ở cùng một chỗ, giờ ở cùng một chỗ, sau này cũng sẽ cùng ở một chỗ.”
“Không có sau này !” nàng nói trảm đinh tiệt thiết.
Giang Chấn trả lời, tuy rằng nhẹ nhàng, nhưng cũng vô cùng kiên định.
“Chắc chắn.” hắn nhìn nàng, lặp lại.” sẽ thế.”
Từ đó về sau, Giang Chấn giống như một khối đá lẽo đẽo theo sau, cho dù nàng đi đâu chăng nữa, hắn vẫn nhắm mắt theo đuôi.
Cách hắn nói không khác gì lúc trước, nhưng thái độ đối vớinàng so với ngày xưa nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Thấy nàng xách đồ,hắn lập tức giúp nàng xách; thấy nàng đổ mồ hôi, hắn bỏ khăn tay ra, tẩm với nước lạnh rồi mới xoa lên trán nàng…… (Cam: Anh cũng giỏi nịnh bợ gớm!)
Những cử chỉ thân mật này liệt kê mãi cũng không hết, tháiđộ của hắn giống như là che chở bảo vật trân quý nhất của hắn.
Đến gần giữa trưa, cửa của Hướng gia vang lên tiếng đập cửa.
“Tĩnh Vân Tĩnh Vân, cô mở cửa đi! Chúng tôi giúp cô mang đồ tới.”
Tĩnh Vân ngồi ở phòng khách, kinh ngạc đứng dậy, vừa mở cửa ra đãthấy bốn, năm người đàn ông trẻ măng, trên vai khiêng chiếc giường, quần áo, xe con cua của trẻ con, còn có vài hòm quần áo, ngườicó thân hình cường tráng, mồ hôi nhễ nhại, khuôn mặt rám nắng,nhìn nàng cười không ngừng.
“Em Tĩnh Vân à, đây là do chị của em ký thác. Cô ấy viết saiđịa chỉ, đâm ra chúng tôi mang hàng tới tận nhà mẹ đẻ của côấy.” Người đàn ông đi đầu, mặt tươi cười nói. “Chúng tôi sợ em cần dùng gấp nên đã xung phong nhận việc, giúp em chuyển tới đây.”
Tĩnh Vân vừa nghe, vội vàng mở cửa, để cho bọn họ tiến vào.
“Thật có lỗi, để cho các anh đi dưới trời nắng lâu như vậy.”Bên ngoài trời nắng to, đổi lại nàng, chắc chỉ đi ít phút thôiđã bị cảm nắng tới té xỉu rồi. “Các anh ngồi đi, tôi đi lấy mộtít đồ uống lạnh mời các anh uống.” Nói xong, nàng nhấc dép lê, đi vềphía phòng bếp.
“ Ôi, có con đường ngắn ấy mà, không cần khách khí đâu!” mộtngười trẻ tuổi khác cất giọng nói lên, hy vọng Tĩnh Vân ở phòng bếp có thể nghe thấy.
Một người khác lại nói to hơn.
“ Em Tĩnh Vân à, em đừng nghe anh ta khoác lác, vừa rồi ở trên đường, tên này kêu mệt suốt!”
“ Ê này, anh dám phá tôi hả?”
“Ai bảo anh muốn phạm quy trước, dám giành hảo cảm của TĩnhVân! Người trẻ người lớn đều có ở đây, quan trọng là phải cạnhtranh công bằng.”
Từ khi Tĩnh Vân trụ tới cái trấn nhỏ này, rất nhiều đàn ông trẻtuổi đã bị dáng vẻ thanh thuần, mỏng manh của nàng hấp dẫn. Tuy là nàng còn đang mang thai, nhưng con trai trấn trên chưa kết hônnghe được tin nàng chuẩn bị ly hôn thì ai nấy đều rục rịch, tranhgiành làm người chăm sóc cho nàng nửa đời sau.
Đám đàn ông ở trong phòng khách, thay nhau tranh chấp, ngày hômnay giúp việc, công đầu nên thuộc về ai. Nhưng, không khí tranhgiành từ từ chuyển sôi nổi sang im lặng. Cuối cùng, không ai dám mởmiệng nữa.
Bọn họ đều đồng thời cảm giác được, ở phía sau cách đó không xa, có một người đang trừng trừng nhìn bọn họ. Cũng vì bởi bị người đó nhìn mà bọn họ cảm thấy sống lưng lạnh toát, như thể có một cáidao, chậm rãi, chậm rãi xẹt qua xương sống.
Phòng khách trở nên im lặng không tiếng động, Tĩnh Vân ở phía sau, bắt đầu mang thạch mát lạnh từ phòng bếp đi ra.
“ Cám ơn các anh đã giúp đỡ.” Nàng lần lượt đưa thạch ra chobọn họ, lại còn tặng kèm một nụ cười nhẹ nhàng. “Vất vả cho các anh rồi, các anh ăn thạch rồi nghỉ ngơi một chút hẵng đi. Tôi làmrất nhiều, các anh đừng khách khí, ăn hết mình nha!”
Đám đàn ông nhìn qua cái bát mát lạnh, ai nấy đều cười đếnmức toe tóe, lập tức đưa bát đến bên miệng, há miệng ăn, còn tranhnhau ca ngợi, nói nàng tay nghề thật khéo.
Thạch à?
Giang Chấn đứng ở góc tường, nhíu mày.
Đó là món điểm tâm ngọt hắn thích ăn nhất, vậy mà nàng dám làm cho người đàn ông khác ăn?
Đôi mắt đen u ám loé ra tức giận, ghen tị còn nhiều hơn. Hắntrừng đám đàn ông, nhìn bọn họ cứ một chén lại một chén, ăn thạchmát lạnh ngon lành, sắc mặt hắn xanh mét, mày nhíu càng chặt.
Rõ ràng là trời nóng to mà đám đàn ông ăn thạch lại có cảm giác phía sau đầy hàn ý, càng lúc càng mãnh liệt.
“Ê ê……” Trong đó, một người quần áo bảnh bao, tiến đến bên taibạn mình, nhỏ giọng nói thầm. “Sao lại thế? Phía sau cảm giác như cósát khí ấy!”
Một người khác cẩn thận quay đầu, vội vàng nhìn qua, nhưng cũngnhanh chóng quay đầu. “A, không xong!” hắn chậc chậc, cái đầu lắclắc không ngừng.
“Làm sao vậy? Người kia là ai?”
“Chồng của Tĩnh Vân đấy.”
“A? Không phải cô ấy đã ly hôn rồi à?”
“ Nói là muốn chia tay, nhưng mà còn chưa chia tay!” người nọ cúi đầu thật cẩn thận nói, giọng nói bị nén xuống.
Mọi người ăn thạch, không quên thừa dịp trộm ngắm phía sau. Nhìnlên bắt gặp sắc mặt Giang Chấn, lòng bọn họ lập tức rơi xuốngvực.
Xem ra, Tĩnh Vân đến giờ vẫn là hoa đã có chủ. Mà cái tên ‘ chủ’kia hình như cũng không nguyện ý để thoát đoá ‘hoa’ này. Thực tếthì nhìn ánh mắt Giang Chấn giống ý như muốn lột da của bọn họvậy!
Trải qua một lúc lâu suy nghĩ thận trọng, đám đàn ông trẻ tuổi quyết định, rằng cái mạng nhỏ là quan trọng nhất.
“À này, Tĩnh Vân, chúng tôi còn có việc –’
“Đúng vậy đúng vậy, em Tĩnh Vân à, chúng tôi còn có việc.” người nọhạ giọng nói, hỏi người bạn bên cạnh. ‘Còn có chuyện gì à?’
Ông bạn thọi cho hắn một cước, mặt vẫn duy trì nụ cười. ‘Cám ơnthạch của em, nhưng mà thật sự là bọn anh ăn không vô.”
Tĩnh Vân chớp mắt, nhìn đám người đang nóng lòng rời khỏi. “Thế, bao giờ mới trở về ăn được?”
‘Không cần, không cần!’ đám đàn ông trẻ măng hai tay khua loạn,không dám vọng tưởng đến việc tiếp cận Tĩnh Vân, cũng không dám lại ‘ nhúng chàm ‘ món thạch kia, người nào người nấy chân bước khôngngừng, chạy nhanh như chớp.
Nàng nhíu mày, nhìn bóng dáng mọi người đi xa, lại cúi đầu nhìnthạch còn thừa hơn một nửa. Rồi nàng quay đầu, nhìn thấy Giang Chấnvẫn đang đứng ở góc tường, không nói một lời nào.
Nháy mắt, nàng hiểu được !
‘Sao lại dọa khách của tôi?!’ nàng phẫn nộ chất vấn.
Hắn nhún vai làm ra vẻ như không có chuyện gì.
‘Do bọn họ có việc phải đi mà.’ Hay cho cái đám hiểu biếtthức thời, bằng không hắn lại phải đi ra, từng bước từng bước némbọn họ ra ngoài cửa.
‘Nếu không phải anh dọa bọn họ, sao bọn họ có thể đi gấp thếđược?’ Tĩnh Vân dậm chân, thở phì phì trừng hắn. ‘Mỗi lần bọn họ đến,đều ngồi rất lâu cơ!’
Mỗi lần? Ngồi lại rất lâu?!
Đôi mắt đen nheo lại.
Xem ra, hắn lại phải mạnh tay mới được, không thể để cho đám tiểu tử này còn chủ ý với Tĩnh Vân.
Nhìn hắn dáng vẻ có chút đăm chiêu, căn bản không tính đến việc giải thích. Tĩnh Vân trong lòng tức giận, nhặt cái túi trên sôpha, xoay người đi ra ngoài.
Nhưng đi chưa được hai bước, Giang Chấn đã lập tức đi theo.
‘Em muốn đi đâu thế?’
‘Ra ngoài tản bộ.’Hai má nàng hơi phồng lên, không chịu nhìn hắn.
‘Anh đi với em.’
‘Không cần!’
Giang Chấn nhún vai.
Nàng đi giầy vào, ánh mắt vẫn trừng hắn. ‘Không được đi theo nha! Trăm ngàn lần không được đi theo đâu đấy!’
Hắn ngoảnh mặt làm ngơ, theo ra tới cửa.
‘Tôi không phải đã bảo anh đừng đi theo sao?’ nàng thối lui ra ngoài cửa. ‘Đừng luôn theo tôi vậy!’
Giang Chấn vẫn nhắm mắt theo đuôi, phối hợp với tốc độ của nàng,kiên quyết biểu đạt ý không chịu để nàng một mình ra ngoài.
‘Làm ơn đi, đừng theo tôi.’ Tĩnh Vân ngâm ra tiếng, lại phát hiệnhắn vươn tay, nắm lấy khuỷu tay nàng, thoải mái dẫn nàng đi tớiphía trước.
Nàng thở dài một hơi, cuối cùng đành buông tha.
Tĩnh Vân phải cam chịu số phận.
Đã sắp tới hoàng hôn, ánh chiều tà tản ra xung quanh làmnhững đám mây như có viền vàng, nhìn đẹp không sao tả xiết.
Tĩnh Vân cùng đi bộ với Giang Chấn, tới tận chỗ ồn ào náonhiệt nhất của cái trấn nhỏ, còn cố ý vòng vo, đi quá đầu phố.
Hắn chưa từng dẫn nàng đi dạo phố mua sắm.
Nghe nói, đến tám phần đàn ông đối với việc đi dạo phố mua sắm,bị phải ôm nhiều đồ nên đều có thái độ e sợ tránh né. Nàng cố ý đi vào siêu thị, còn chậm rãi dùng dằng, vô ý cầm quả ớt ngọt để nhìn, hoặc là lấy, nghiên cứu hạn sử dụng trên đó, cố ý kéo dàithời gian, nghĩ chỉ một lát thôi, Giang Chấn sẽ cảm thấy không kiênnhẫn được nữa mà dẹp đường hồi phủ.
Nàng bước chậm đi, đi vào mở cái tủ lạnh phía trước, cầm hộpsữa, đang chuẩn bị nhìn ngày sản xuất thì một cô gái đứng bênngười nàng, lại hé miệng, hai mắt đăm đăm, đầu hơi ngả ra sau, rồi mới –
Hắt xì!
Âm thanh của tiếng hắt xì kinh thiên động địa vừa mới vang lên,Tĩnh Vân đã cảm thấy, bên hông có một bàn tay. Giang Chấn trong thờigian ngắn đã nhanh chóng vững vàng “đem” nàng lùi ra.
“Sao lại kéo tôi?” nàng nhẹ nhàng giãy dụa.
“ Em có thể bị cảm đấy.” hắn cúi mắt xuống, nhìn vào người phụ nữ nhỏ bé trong lòng, nhìn thẳng hai mắt của nàng. “Anh khôngmuốn em bị cảm mạo đâu.”
Lời nói của Giang Chấn, cùng với biểu hiện trên mặt hắn, làm cho Tĩnh Vân căng thẳng.
Nàng cố ý quay đầu đi, rời khỏi vòng ôm của hắn, còn không ngừngnhắc nhở với mình, hắn chỉ quan tâm nàng, chỉ bởi vì trách nhiệmthôi.Cái nàng muốn, không chỉ có trách nhiệm của hắn, mà thậtlòng nàng còn muốn chính là hắn ……
Tiếng thở dài nhẹ nhàng bật ra khỏi đôi môi hồng.
Nàng đi đến khu đồ ăn vặt, chọn đông chọn tây đợi cho tâm tình lặngmột chút, mới dám quay đầu, nhìn hành tung của Giang Chấn.
Đôi mắt trong veo vì cảnh trước mắt mà kinh ngạc đến tròn xoe.
Giang Chấn có thể lại cầm giỏ đồ ăn, đi chọn cải củ trắng sao!
Chỉ thấy vẻ nghiêm túc của hắn, từ từ cầm từng của cải một, cẩn thận coi, kiểm tra xem củ nào cũ củ nào tươi. Mất một thờigian lâu, với tài cán của hắn, hắn chọn ra trong hàng vạn rađược hai củ vừa trắng vừa mập, cho vào bên trong cái giỏ đồăn.
Tiếp đó, hắn lại đi đến quầy ướp lạnh phía trước, cũng cái vẻnghiêm túc như vậy, tiêu chuẩn khắc nghiệt như vậy, thẩm tra cáitủ đầy ắp trước mắt, rồi mới chọn trong đống cá bọc kín đómột con cá.
Hắn chọn một con cá Lư, đánh giá cẩn thận, mới giao cho nhân viên siêu thị xử lý, rồi đi theo lại chọn thêm một cân sườn sản phẩmnông sản không độc hại.
Nếu nàng có mang kính mắt chắc giờ phút này kính mắt đã tan nát ra rồi.
‘Anh mua cái này làm gì?’ nàng tò mò hỏi.
‘ Nấu cho em ăn.’
Ánh mắt nàng trừng lớn hơn nữa.
‘Anh sẽ nấu á?’
‘Anh có mua sách dạy nấu ăn mà.’ hắn thong dong trả lời.
Ngực Tĩnh Vân co rút.
Một người đàn ông lãnh cảm cao ngạo như hắn,mà lại nguyện ý vì nàng xuống bếp……
Một hình ảnh hiện lên trong óc. Nàng đột nhiên nhớ tới, lần đầu tiênnàng tới nhà hắn, trong tủ lạnh có hai quả trứng gà ‘yên nghỉ’đã lâu.
Nàng chưa được hưởng qua tay nghề của hắn, nhưng sau khi hai quảtrứng gà làm nàng kinh hách, đến nay nỗi khiếp sợ vẫn còn tồn tại,nàng bắt đầu phiền não, nếu hắn thật sự nấu đồ ăn ngon, mang tớitrước mặt thì nàng không biết có dám cho đống đồ ăn đó vào bụng hay không.
A, thực không xong, nàng thật sự không muốn lấy cái mạng của bản thân ra cược a!
Trong lúc nàng phiền não thì Giang Chấn đã lấy lại đống cásạch sẽ, mang cái giỏ đi tới. Thân hình cao lớn đi lại trong siêuthị, trên tay còn mang theo cái cái giỏ đồ ăn, thoạt nhìn chẳng phù hợp tí nào.
‘Em còn muốn mua gì nữa à?’ hắn hỏi.
Tĩnh Vân lắc đầu, đã cảm thấy chân đau nhức, muốn về nhà nghỉ ngơi.
Đúng lúc quầy thanh toán không có khách, hai người đi đến tínhtiền, người tính tiền lại vừa vặn là ông chủ siêu thị.
‘ Tĩnh Vân, đây là chồng cháu à?’ ông ta cười hì hì, rất vuikhi được nhìn thấy đôi nam nữ nhân vật chính trong những tin đồngần đây của trấn.
Nàng cứng ngắc gật gật đầu.
Ông ta vẫn không ngừng tươi cười, còn nhiệt tâm mời điếu thuốcđưa cho Giang Chấn. ‘Này này này, đừng khách khí, hút một điếuđi!’
Giang Chấn không tiếp nhận.
‘ Cám ơn.’ hắn thản nhiên nói. ‘Tôi cai thuốc.’
Đơn giản một câu mà lại như là một tiếng sấm rền nổ trong đầu nàng.
Hắn cai thuốc ?! Giang Chấn cai thuốc ?!
Trước khi kết hôn, ấn tượng của nàng đối với hắn là thuốc không rời tay, một điếu lại một điếu, một bao lại một bao. Ngay cả lần đó gặp nàng, phát hiện nàng mang thai, trên đường hắn đưa nàng tớiphòng khám khoa sản cũng vẫn hút thuốc. Rồi — rồi –
Rồi sau đó, nàng chưa từng thấy qua hắn hút thuốc nữa.
Sau khi chẩn đoán, bác sĩ bảo hắn, hút thuốc lá rất có hại đối với thai nhi và phụ nữ có thai, yêu cầu hắn cai thuốc. Mà hắn một câu cũng chưa nói, đã cai cái thứ mình nghiện nhiều năm, từ đó về sau không hề hút thuốc.
Tĩnh Vân cắn môi, trong lòng loạn không thôi, hai tay cũng xoay ba lô, nỗi lòng hỗn loạn khó có thể bình tĩnh lại được.
Rốt cuộc, Giang Chấn chịu làm tất cả, là vì trách nhiệm, hay là, hay là — hay là vì khác?
Nàng không dám ôm ấp hy vọng, chỉ sợ sẽ lại càng thất vọng hơn.Nhưng không biết tại sao, nước mắt lại trào ra khỏi hốc mắt, vừa mớibước ra siêu thị, nàng liền khóc sướt mướt.
‘Vì sao anh lại đối với tôi tốt như vậy?’ nàng hai mắt đẫm lệ, ngẩng đầu nhìn hắn.
Hắn lại không thương nàng, cần gì đối tốt với nàng như vậy? Chẳngnhững theo tới trung bộ, còn như hình với bóng theo nàng, bá đạo nắmgiữ hành tung của nàng, mà hơn nữa lúc nào cũng bảo đảm an toàn chonàng, không để nàng ngã, hay bị thương.
Nhưng hắn đối nàng càng tốt đến đâu, nàng càng thấy lo lắng đến đó vì tất cả những thứ đó đều chỉ vì trách nhiệm.
Giang Chấn làm thinh, cúi đầu nhìn nàng, không hiểu tại sao nàng nói khóc liền khóc.
‘ Đừng khóc, như vậy không tốt cho đứa nhỏ đâu.’ hắn thử trấn an nàng.
Nàng lại tức giận!
‘Đứa nhỏ đứa nhỏ! Trong lòng anh lúc nào cũng chỉ có đứa nhỏ!’Vì lời nói của hắn trong lòng nàng không hỗn loạn nữa mà ngượclại là phẫn nộ.
Người đi bên đường lập tức chú ý tới hai người.
Có một phu nhân trông phúc hậu nhìn thấy nàng khóc thương tâm nhưvậy thì lập tức chạy lại, mở một vòng tay ôm nàng vào ngực.
‘ Tĩnh Vân, làm sao vậy? Ngoan nha, đừng khóc đừng khóc, nói chomá Thẩm biết, có phải anh ta bắt nạt con không?’ nói xong, bà cònhung hăng trừng mắt với Giang Chấn, vẻ mặt hung dữ, như có ý nghĩ hắn là kẻ thù của phụ nữ.
‘ Không phải.’ nàng khóc sướt mướt, đầu tiên là lắc đầu, nhưng một lát sau lại bắt đầu gật gật đầu. ‘Phải!’
Càng nhiều phụ nữ chạy lại đây.
‘Tĩnh Vân, cháu cứ nói đi, đừng sợ, nói cho chúng ta biết, anh tabắt nạt cháu thế nào!’ Vương phu nhân lớn tiếng nói, làm chỗ dựa cho cô bé yếu đuối.
Tĩnh Vân khóc thút thít mở miệng.
‘Anh ấy cai thuốc!’
Đám phụ nữ quay mặt nhìn nhau, lặng thinh.
‘ Hả, thế không phải tốt lắm sao?’
‘ Đúng vậy, cái ông chồng quỷ nhà ta, ta bắt ổng cai thuốc, bắt những ba mươi mấy năm, mà đến giờ, ổng vẫn một ngày hai baoTrường Thọ!’
Tĩnh Vân khuỵu chân, nước mắt rơi càng nhiều.
‘ Cháu không chỉ muốn anh ấy cai thuốc không thôi!’ nàng khôngcần hắn nhẹ nhàng, không cần được hắn để ý,vì nếu không, nó sẽ chỉlàm nàng không thể hạ quyết tâm. ‘Còn nữa, anh ấy không chịu ly hônvới cháu!’
Âu Dương phu nhân vừa vặn cũng trên đường, nên chạy lại, mở miệngkhuyên nhủ: ‘Ôi, ta nói này Tĩnh Vân, là vợ chồng, việc cãi nhaucũng khó tránh khỏi, cháu đừng xúc động quá, hãy bình tĩnh ngẫm lạitrước, đừng có mà ly hôn!’
‘Nhưng mà cháu hỏi anh ấy, nếu cháu không mang thai, anh ấy cólấy cháu không.’ Tĩnh Vân khóc rất đau lòng. ‘mà anh ấy nói không!’
Đám phụ nữ xôn xao lên, mỗi người đều có vẻ mặt ngưng trọng, có người thì trừng Giang Chấn, có người thì lắc đầu quầy quậy.
‘ Thật là nhìn không ra đấy nha!’
‘ Đúng vậy, lấy Tĩnh Vân chỉ là vì đứa nhỏ trong bụng cô ấy.’
Mọi người trái một câu, phải một câu, thay nhau quở trách Giang Chấn không được. Tĩnh Vân lau nước mắt, tiếp tục khóc kể.
‘Anh ấy còn nói, cháu chỉ là đồ đa năng trong nhà anh ấy thôi.’
Giang Chấn bảo trì im lặng mà cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa rít gào ra tiếng.
‘Anh không có!’ hắn xiết chặt nắm tay, muốn tiếp cận Tĩnh Vân, lạibị đám phụ nữ che chắn. ‘Đó là do chị của em nói trước, anh chỉlà tức quá, mới thuận theo lời của cô ấy thôi.’
‘Nếu anh không nghĩ như vậy, thì sao có thể thuận theo lời chịý được chứ?’ Bị đám người vây quanh như bức tường, Tĩnh Vân vừa khóc vừa kêu. ‘Chính vì anh nghĩ như vậy, mới có thể nghe theo!’
‘ Em –’ Giang Chấn tức giận đến nổi cả gân xanh, mà không dámlàm gì nàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng oan giận khóc than với đám phụ nữ kia.
‘ Còn nữa còn nữa, khi cháu xem tivi, nhìn đến nữ nhân vật chínhsắp chết, cảm thấy rất đau khổ mà khóc!’ nàng khóc nức nở. ‘Cácbác biết anh ấy nói gì không?’
Đám phụ nữ dựa vào, vẻ mặt nghiêm túc nghe.
‘Anh ấy nói, đó là giả ! Đó là giả — !’
Đám phụ nữ phát ra tiếng kinh hô, như thể Giang Chấn đã phạm phải cái tội tày trời vậy.
‘Chết, sao có thể thế được?’
‘Thật đáng sợ, tên này máu lạnh quá, không có lệ sao?’
‘ Đúng vậy, đáng sợ!’
‘ Mau đưa Tĩnh Vân đi đi, đừng để ở cùng với người đàn ông này.’
‘ Đúng vậy đúng vậy!’ Bà Âu Dương gật mạnh đầu, mang Tĩnh Vânhướng đi. ‘Ngoan, Tĩnh Vân đừng khóc, đi tới nhà ta ăn một bữa cơm, rồi nhiều người ở lại với cháu cùng xem phim, yên tâm, nhà chúng takhông ai dám nói đó là giả đâu.’ (Cam: Đùa, đến chết với cái trấn này! )
Mười mấy người phụ nữ, cứ như vậy trước trước sau sau vây quanhTĩnh Vân nhỏ bé, bỏ lại Giang Chấn sắc mặt xanh mét đằng xa.
‘Đến tôi ở cái trấn này cũng phải nói cái tập đoàn phụ nữở đây, thực đáng sợ mà!’ Giọng nói to bỗng dưng vang lên. ‘Trămngàn đừng đắc tội các bác ấy, nếu không sẽ phải tự chịu đấy.’
Giang Chấn quay đầu, lửa giận nhuốm cả đôi mắt đen, quét về phía Thành Đại Nghiệp.
‘Nếu cậu muốn tới để ăn đánh, tôi sẽ rất vui khi được hỗtrợ.’ hắn lạnh lùng nói, xiết chặt nắm tay, đang tức giận mà không có chỗ phát tiết.
‘Ê, đừng giận cá chém thớt lên người tôi nha, tôi chỉ vừa mớiđi ngang qua, vừa vặn đứng ở một bên, rồi lại vừa vặn xem hết và nghehết trò hay vừa rồi thôi.’ Thành Đại Nghiệp cười to, một tay đút ởtrong cái túi quần.
Giang Chấn xoay thân, đi về phía Hướng gia, Thành Đại Nghiệp phía sau lại mở miệng.
‘Giang học trưởng, Giang phó đội trưởng, anh còn giả vờ lãnh đạmlàm gì? Đối với con gái, giả vờ lạnh là vô dụng.’ hắn ân cần chân thành khuyên răn, nhịn tò mò không được lại hỏi một câu. ‘Đúng rồi,vừa nãy tại sao anh không nói câu đó?’
‘Nói cái gì?’ hắn thô lỗ hỏi.
‘Thì kim bài miễn tử ý!’
‘Cái gì?’
‘Thì là ‘anh yêu em’ ấy!’
Thân hình cao lớn đột nhiên cứng đờ, Giang Chấn vừa mua đồ ăn, đứngdưới ánh chiều tà, hai mắt đăm đăm, mà như là bị sét đánh vậy,khiếp sợ động cũng không dám động.
Thành Đại Nghiệp thấy hắn bất động, thì lại chạy tới quấy nhiễu.
Nhìn thấy vẻ mặt Giang Chấn, hắn nheo mắt, quan sát trong chốc lát, rồi đột nhiên điên cuồng cười tiếng.
‘Không thể thế được? Chắc anh hay nói giỡn ấy chứ? Anh chưa baogiờ nói với cô ấy những lời này à? Ha ha ha ha ha, khó trách côấy trách móc, nói muốn ly hôn với anh!’ hắn ôm bụng, cười đến ngảnghiêng.
Hắn yêu nàng?
Hắn yêu nàng?
Hắn yêu nàng?
Ba chữ này, không ngừng quanh quẩn ở trong đầu Giang Chấn, sắcmặt hắn trắng bệch, từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên hắn cảm thấy mình không biết bị làm sao.
Thành Đại Nghiệp nhìn hắn, tiếng cười hơi nhỏ lại. ‘Ê, Giang Chấn!’
Hắn quay đầu, ánh mắt không phải lạnh lẽo mà tay chân loạn lên, là bối rối.
‘Không thể nào!’ Thành Đại Nghiệp kêu to ra tiếng. ‘Chẳng lẽ anh chưa phát hiện ra chuyện này à?’ Vẻ mặt hắn hiện lên chữ không thể tin,lập tức lại bắt đầu cười như điên. ‘Ha ha ha ha ha, anh vì cô ấy cai thuốc, hơn thế, lại từ Đài Bắc đuổi theo vợ tới tận đây, thế mà lại không biết mình yêu cô ấy?’
Bốp!
Giang Chấn phục hồi tinh thần lại, hung hăng tống cho Thành Đại Nghiệp một quyền.
Cái đấm đó rất mạnh, làm cho Thành Đại Nghiệp ngã xuống đất, lại còn đánh cho hắn hết cười mới thôi.
‘ Ha ha ha ha ha, chê cười kiểu này rất phấn khích, không hổ danhbạn học ta nói hai ta khác hẳn nhau.’ hắn miễn cưỡng đứng dậy, cườikhông ngừng, thậm chí còn chủ động tiến lên gần. ‘Vì cảm tạ anh đã chê cười tôi, tôi nguyện ý để anh đánh thêm một quyền nữa. Đến đi đến đi, đánh tôi đi!’
Giang Chấn mặt lạnh, không chút do dự động thủ.
Quyền này mạnh, đánh cho Thành Đại Nghiệp bay xa mấy mét, đập mạnh vào tường, rồi chậm rãi trượt xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.