...
Đến khi Lệnh Hồ Như rời đi, Thiên Bình thở phào, hắn quay người kéo chăn ra, sợ rằng Song Tử nãy giờ bị chết ngạt rồi.
Vừa kéo chăn ra, hắn giật giật mắt, Song Tử thế mà lại ngủ mất tiêu, khoảng thời gian hắn nói chuyện với nàng ta kéo dài thật, cô không đợi được nên ngủ lúc nào không hay. Hắn lay lay người cô, liền bị cô phủi tay ra, bảo đến tìm người ta để nói chuyện lại ngủ trước người ta, hắn kéo má cô, cô lại hất tay đi lăn người vào trong, chết mất, ngủ say rồi.
- May mà giường rộng.
Thiên Bình nằm xuống giường, mắt hướng nhìn lên trần, rồi quay qua nhìn Song Tử, ngủ một mình lâu như vậy, giờ lại có người nằm cạnh, cảm thấy có chút lạ lẫm pha chút khó chịu, thế là hắn định mất ngủ một đêm.
-------------------------------------------------------------------------
Sáng hôm sau, Song Tử lăn người té xuống giường như mọi khi, cô đau điếng ngồi dậy, giờ thì cô mới để ý căn phòng không phải là của mình, vậy là hôm qua cô đến phủ Quốc Sư xong không thèm về cung luôn.
Song Tử đứng dậy phủi phẳng y phục, cô tiến tới mở cửa đi ra ngoài, vừa mới mở cửa, cô thấy có một chú bồ câu đứng trên cành cây trước mắt, chú chim trên chân có một cuộn giấy nhỏ buộc bằng chỉ vàng, Song Tử biết ngay đó là thư của cô, không biết sao mà chú có thể tìm tới cô được.
- Tiểu Bạch đấy hả? Phải thì xuống đây nào~
Nhiều bồ câu đưa thư đến vậy, không phải cứ chân thư buộc chỉ vàng là của cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-the-cho-co-chay/950826/chuong-16-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.