Lần đầu tiên có một bác sĩ nói với cô là bệnh nhân ngoan nên cô có chút buồn cười.
Cao Trọng vừa về thì trong thấy tâm trạng cô đang rất vui vẻ và còn đang mỉm cười liền lên tiếng hỏi.
"Có chuyện gì mà vui thế?"
Mộng Uyên giật mình mình anh, rồi vui vẻ nói
"Chủ tịch, ngài về rồi ạ. Tôi đang cười bác sĩ Thiên đó. Lần đầu tiên tôi được một bác sĩ khen là rất ngoan"
"Ồ vậy sao"
"Dạ đúng vậy trước giờ mỗi lần bị bệnh tôi sợ nhất là uống thuốc và tiêm đó. Thế mà giờ lại được khen nên có một chút vui vẻ "
Cao Trọng bước đến ghế ngồi xuống nhìn cô vui vẻ cũng làm cho tâm trạng anh vui theo.
"Cậu theo mình, mình có chuyện muốn bàn với cậu một lúc"
Thiên Trạch xách hộp thuốc đi trước, Cao Trọng cũng đứng dậy.
" Em về phòng nghĩ ngơi trước đi. Tôi đi cùng cậu ấy bàn một chút chuyện"
"Vâng chủ tịch!"
Cao Trọng và Thiên Trạch về phòng mình khóa cửa cẩn thận.
"Cô ấy đã ổn thời gian tới không cần phải tiêm thuốc nữa. Nhưng nên tìm thời gian thích hợp nói cho cô ấy biết đi"
"Không cần thiết, chỉ làm cho cô ấy lo sợ mà thôi"
"Được tùy cậu vậy"
"Cậu chắc chắn là trong người cô ấy không còn chút độc nào chứ"
"Chắc chắn, cậu không tin tưởng vào tôi hay sao vậy hả?"
" Cũng có chút không tin tưởng cho lắm"
"Cái tên vô ơn này thật là...Không nói với cậu nữa tôi về đây"
"Ừm, không tiễn "
Gương mặt của Cao Trọng lập tức tối sầm lại, đang nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-the-buong-binh-cua-tong-tai/871618/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.