Mộng Uyên cứ như một cô bé chưa lớn vậy, hồn nhiên,lại thêm Cao Ngọc nữa thì cũng đủ khiến cho Cao Trọng cảm thấy lo lắng khi hai người đi cùng nhau.
Chỉ cần nhìn thấy những chiếc bánh đáng yêu thì cả người này đều chạy lại ngấm nhìn, rồi đoán xem bên trong nó nhân gì.... Cao Trọng lúc này giống như đang trong hai đứa trẻ to xác nhưng tâm hồn trẻ nhỏ vậy.
Một người đường đường chủ tịch của một công ty lớn nhất đất nước, lại lạnh lùng, giờ đây phải giữ trẻ sao? Đúng là chuyện lạ từ trước đến nay mà.
Cuối cùng Cao Ngọc cũng mua được một chiếc bánh ưng ý. Cao Trọng liền không cho bà cơ hội thứ hai để dành lấy Mộng Uyên của anh.
"Cô à, cô cũng đã mua được bánh rồi. Cô cũng nênnn về đượcc rồiii đóo ạ."
Cao Trọng đã nghiến răng cảnh cáo bà như vậy rồi, Cao Ngọc cũng đã đạt được mục đích của mình rồi nên cũng không cản trở anh nữa.
"Được rồi, cô phải về rồi. Không làm kỳ đà ở đây cản trở nữa"
Cao Ngọc đã có thể nhìn ra tính cách của Mộng Uyên nên cũng không muốn cản trở đứa cháu trai này nữa. Nhưng mà trước khi đi bà nói nhỏ và tai Cao Trọng.
" Cô bé này này rất trẻ con, sau này cháu hơi cực khổ rồi. Cố lên cháu trai của ta"
Cao Ngọc vãy tay chào tạm biệt Mộng Uyên rồi lên xe rời đi. Trên gương mặt của Cao Ngọc vẫn đang cười nhưng nước mắt lại không biết vì sao mà rơi xuống.
"Tôi có thể đến gần Cao Trọng rồi sao, ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-the-buong-binh-cua-tong-tai/871610/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.