"Mộng Uyên, nếu ngài ấy đã nói như vậy hay là cậu thử một lần xem sao" 
"Mình không muốn!" 
Mộng Uyên dường như sắp khóc đến nơi. Sau này cô không biết làm sao để đối mặt với Cao Trọng nữa. 
"Cậu để mình suy nghĩ thêm có được không?" 
"Được cậu cứ từ từ " 
" Dương Dương cậu có thể đừng nói gì thêm về chuyện mình bị thương với chủ tịch không?!!" 
"Cậu bị ngốc thật mà, mình đang giúp cậu đó" 
"Mình biết, nhưng mà mình đang nợ tiền của người ta đó. Mình sợ...." 
"Được, được, được rồi mình hiểu cậu muốn nói gì mà. Mình. Sẽ ngậm miệng có được chưa hả?!" 
"Cậu nghĩ ngơi đi mình về trước đây, sau này có việc gì nhớ gọi báo cáo với tớ đó biết chưa?" 
"Tuân lệnh". Mộng Uyên làm động tác nghiêm túc với Dương Dương. 
Dương Dương rời khỏi phòng của Mộng Uyên, đi xuống lầu đã thấy Cao Trọng đứng nhìn về phía phòng Mộng Uyên. 
Thấy chỉ có một mình cô đi xuống Cao Trọng thở phào nhẹ nhõm, lúc này anh chỉ sợ Dương Dương sẽ đưa cô rời khỏi đây. 
" Cậu ấy đã ngủ rồi, tôi chỉ mong ngài bảo vệ an toàn cho cậu ấy. Tôi không muốn cậu ấy gặp phải chuyện như hôm nay nữa " 
"Được" 
Dương Dương đi được gần đến của liền quay đầu lại bổ sung thêm một câu. 
"Ngài cứ từ từ mà theo theo đuổi cậu ấy, vì cậu ấy vẫn còn chấp niệm quá lớn với một người " 
Khi nghe Dương Dương nói câu này Cao Trọng không thể tin được, bình thường thấy cô hoạt bắt, vui vẻ như vậy mà trong lòng vẫn chấp 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-the-buong-binh-cua-tong-tai/871603/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.