Từ lúc bị cô đụng trúng ở nhà hàng, anh đã có thay đổi đột ngột mà ngay cả bản thân anh cũng không phát hiện ra. Đối với tất cả mọi người thì thái độ lạnh lùng, khi gặp cô tất cả sự lạnh lùng điều biến mất.
Duy chỉ có người ngoài cuộc mới phát hiện ra những thay đổi đó của anh. Dì Dương đi vào phòng bếp dọn cơm cho anh, nhìn thấy gương mặt thản nhiên như không của anh liền thốt lên hỏi" Cậu chủ, cậu không thấy có gì lạ sao"
Anh nhìn dì Dương khó hiểu " lạ, lạ chỗ nào"
"Cậu lúc nảy chạm vào một cô gái..., mà bây giờ tinh thần cậu vẫn thoải mái không phát tát cơn thịnh nộ "
Câu nói của dì Dương làm anh chấn kinh, đâm chiêu nghĩ ngợi. Đúng vậy, cô gái đó đã đụng anh, anh còn bế và thoa thuốc thuốc cho cô ta mà không phát tát cơn thịnh nộ.
Đột nhiên anh đứng dậy làm cho dì Dương và Đằng Phong hoảng sợ. Anh không thèm để ý đến vẻ mặt đang rung sợ anh phát cơn thịnh nộ của hai người bên cạnh. Mà sải bước đi chỉ để lại một câu "tôi không ăn nữa" liền bước nhanh lên phòng. Bỏ lại hai người đang suy nghĩ không biết là anh có phát tát hay không.
....
Đêm xuống, bầu trời hôm nay đầy sao… Không khí ban đêm vừa tĩnh lặng, vừa yên bình….
Cao Trọng ngồi trong phòng, trên tay vẫn cầm ly rượu, ngẩng đầu lên ngắm bầu trời hôm nay… Trong suốt những năm tháng đen tối của đời anh, Cao Trọng đã từng nghĩ không điều gì có thể lay động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-the-buong-binh-cua-tong-tai/248861/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.