Chương trước
Chương sau
Giờ Thân, Kính Tư Điện.

thật ra mấy ngày trước Lục Tiềm còn tiến cung một lần, Hoàng thượng đánh tiếng là tuyên ông vào cung tán gẫu, nhưng còn một nguyên nhân nữa ông cũng đoán được - - Hoàng hậu nương nương đã làm xong một phiên bản khác cái xe của ông, muốn nhìn một chút xem còn sai sót chỗ nào nữa không.

Lục Tiềm không cảm thấy có gì không hợp, ngược lại còn cảm thấy rất thú vị, cho nên lần trước tiến cung còn cố ý cải biến một số chỗ trên xe lăn của mình, có hai nơi không dễ suy đoán, ông còn có chút mong đợi.

Bất quá, hôm nay đến Kính Tư Điện, ông phát hiện sự chú ý của tiểu hoàng hậu tựa hồ chẳng hề ở trên xe lăn của mình.

Cho đến khi làm xong lễ, cung nhân hầu hạ trong điện đều lui ra ngoài, chỉ lưu lại một đại thái giám.

Lục Tiềm ngồi vững vàng, trên mặt vẫn như cũ treo nụ cười nhạt, chờ Hoàng thượng mở miệng trước.

- - Lúc trước ông cũng không đáp ứng chuyện tạm giữ chức ở công bộ, mà Tiêu Lan nghe ông bàn chuyện luận chính cũng biết Lục Văn Chính bất quá là tìm một lý do để tiến cử thôi, lấy tài năng của Lục Tiềm, chỉ treo cái chức ở công bộ, thật sự là ủy khuất.

Trong triều mấy ngày này mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, Lục Tiềm cũng đã biết, Lục gia hai, ba mươi năm trước như mặt trời ban trưa, về sau bị hai nhà Thẩm, Ngu chèn ép trong bóng tối, dần dầnkhông còn thịnh nữa, nhiều đệ tử trong tộc rất oán giận và phẫn uất. Nay thấy Hoàng thượng mơ hồ có xu thế dìu dắt Lục gia thì năm ngoái năm nay có không ít vãn bối đều đến chỗ Lục Tiềm có chủ ý thỉnh giáo.

Trong nội tâm Lục Tiềm còn chưa quyết lắm, ông ở ẩn đã lâu, lại từng có chút khúc mắc với Ngu gia, nếu thời điểm này mà Lục gia đi ra thìcũng không được tốt lắm.

Trong lòng ông suy nghĩ, thấy Hoàng thượng cùng hoàng hậu đều đứng lên, từ án sau vòng đi ra, dừng lại ở trên bậc kim, ánh mắt hoàng hậu thẳng tắp nhìn qua, Lục Tiềm liền cười, khom người, nghe thấy Tiêu Lan nói: "Trẫm hôm nay thỉnh tiên sinh vào cung là có chuyện muốn hỏi."

Lục Tiềm gật đầu: "Hoàng thượng mời nói."

Tiêu Lan nhìn ông ta một lát, ý bảo Hoa Sinh tiến lên, trong tay Hoa Sinh nâng một tấm khăn lụa sẫm màu, cẩn thận đưa tới trong tay Lục Tiềm, Tiêu Lan chau mày nói: "Tiên sinh xem cẩn thận một chút, mấy miếng ngọc vỡ này có thể gắn liền không?"

Hai tay Lục Tiềm tiếp nhận, thấy là vài mảnh điền ngọc nhỏ, xanh ngọc trong suốt, khá là nhẵn nhụi, có vẻ là ngọc thượng đẳng, nhất thời cho là đồ chơi nhỏ của Hoàng thượng hoặc hoàng hậu bị ném vỡ, thoáng bật cười nói: "Hoàng thượng đánh giá cao Lục mỗ rồi, Lục mỗ này hai tay loay hoay chút gỗ, thiết vật còn có thể, ngọc khí thượng đẳng này, còn phải cho thợ thủ công có tay nghề trong cung đến mới được."

"không sao", Tiêu Lan nâng nâng cái cằm, "Tiên sinh cứ xem cẩn thậnmột chút."

Lục Tiềm cười một tiếng, Hoa Sinh cầm khay muốn tiến lên giúp ông bưng, ông ý bảo không cần, phía trước xe lăn có thể vươn ra một cái giá đỡ cỡ hai bàn tay, Lục Tiềm đặt lên phía trên, cúi đầu lắp ghép.

Tiêu Lan kéo Diên Mi chậm rãi đi xuống kim cấp.

Trong điện yên tĩnh.

Bỗng dưng, Lục Tiềm ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Lan, cực kỳ kinh ngạc.

Tiêu Lan và Diên Mi đã đi đến cách ông bốn, năm bước, rõ ràng nhìn được cổ tay ông đang run, Tiêu Lan không nói gì, ánh mắt nhìn về phía chiếc nhẫn bạch ngọc đã được ghép lại không khác lắm, nó đã bị Lục Tiềm vô thức đeo vào ngón áp út của ngón tay, Tiêu Lan gật gật đầu,nói: "Đáng tiếc ngọc khí không thể dán lại, khảm kim lại chỉ sợ mất đihình dáng ban đầu, nếu không tiên sinh có thể đeo ở trên tay thử xem."

Lục Tiềm rút ngón tay ra.

Nhưng ngón trỏ lại nhịn không được vuốt ve dọc theo thành trong chiếc nhẫn - - kỳ thật không còn muốn xác định, bởi vì chiếc nhẫn đãvỡ, vừa nãy ông đã thấy rõ trên nội bích kia có một chút tỳ vết, cùng với một chữ "Tiềm" nhỏ xíu.

Giờ phút này, trên mặt ông ta trừ kinh ngạc, còn có khó có thể tin,thật sự không thể tin được đồ vật này sao sẽ xuất hiện trong tay Tiêu Lan?

Tiêu Lan nhìn phản ứng này của ông ta, thấy đã đúng bảy, tám phần, liền quay đầu nhìn Diên Mi một chút, môi Diên Mi mím thật chặt,không có lên tiếng, lại trở về bên cạnh long án cầm một vật khác cho Tiêu Lan, Hoa Sinh vội lên trước đưa tới.

Nếu nói chiếc nhẫn ngọc này bởi vì đã cũ, Lục Tiềm có chút mơ hồ, nhưng cuốn “Tân tự” được mở ra, liền là vật cũ không thể nghi ngờ - - trong sách còn có đánh dấu khi ông đọc nó, có hai chỗ thậm chí còn lưu lại bút tích.

Mặc dù so với hiện nay, bút tích có vẻ trẻ trung, nhưng mỗi một nét đều là chuyện cũ thời niên thiếu.

Lục Tiềm lật vài trang, vẻ mặt từ kinh ngạc lúc ban đầu biến thành im lặng, lại biến thành ngưng trọng cùng nghi ngờ, cuối cùng ông khép sách lại, chậm rãi nhìn Tiêu Lan - - trong chốc lát, trong lòng ông thực ra đã luân chuyển nghĩ tới hai loại phản ứng.

một là giả ngu, đến phút cuối, vô luận Tiêu Lan nói cái gì ông đều chỉ làm như không biết; hai là cam chịu, cam chịu mình nhận biết hai thứ đồ này.

Lục Tiềm dừng một chút, cam chịu.

Ông ngẩng đầu lên, trên mặt bởi vì ngay từ đầu quá mức kinh ngạc mà khẽ phiếm hồng, "Hoàng thượng... Lục mỗ cả gan, muốn hỏi, muốn hỏi... Hoàng thượng là từ đâu có được hai thứ đồ này?"

"Như thế nào?" Tiêu Lan lông mày chớp chớp, "Tiên sinh nhận biết?"

Lục Tiềm hơi nhíu mày, mím môi không nói gì.

Tiêu Lan cười cười, hơi kéo tay Diên Mi, lại buông ra, nói: "không dối gạt tiên sinh, hai thứ đồ này, đều là của hoàng hậu."

"Hoàng hậu nương nương?" Lục Tiềm lại kinh ngạc, hỏi: "Định Quốc Công phủ?"

Trước kia ông cũng không biết Phó gia, nhưng sau khi Hoàng Thượng lên ngôi, Phó gia nhảy lên thành nhất đẳng quốc công phủ, trong thành Kim Lăng đã là không ai không biết không người nào khônghiểu, Lục Tiềm suy nghĩ một chút, nhưng vẫn là hoàn toàn không liên hệ được một chỗ.

Lúc này Diên Mi lôi kéo tay áo Tiêu Lan, không muốn nói chuyện với Lục Tiềm, Tiêu Lan ngược lại cầm tay nàng, khẽ vuốt trấn an, nhìn Lục Tiềm, chậm rãi nói: "Hoàng hậu là nữ nhi của Định Quốc Công khônggiả, nhưng cũng không phải là thân sinh. Mà hai thứ đồ này, chính là năm đó, lúc nàng bị vứt bỏ, giữ bên người."

Lục Tiềm gật đầu một cái, nói: "Nguyên lai..." Lời nói chưa hết, ông đột nhiên phản ứng kịp Tiêu Lan đang nói cái gì, cả người kinh ngạc tới cực điểm, hoàn toàn quên mất chân bệnh, bỗng nhiên đứng người lên, thẳng tắp nhìn Diên Mi, chỉ là thân thể không vũng, lung lay một cái liền đổ về phía trước, Hoa Sinh vội vàng đi đỡ, nhưng vẫn muộn mộtbước, bị Lục Tiềm đẩy cùng ngã ngồi ở trên gạch vàng.

Lục Tiềm ngã không nhẹ, khó chịu ho một tiếng, lại gấp rút xoay đầu lại tiếp tục nhìn Diên Mi.

Tiêu Lan ý bảo Hoa Sinh người đỡ dậy, trên dưới quan sát một lượt, hỏi: "Có cần cho thái y đến nhìn tiên sinh một chút?"

Cả người Lục Tiềm vẫn đang trong mộng, một cái ngã này tương đối đau, sắc mặt không được tốt, khoát khoát tay, lẩm bẩm một câu: "Điều này sao có thể?"

Nhưng đồng thời, trong lòng ông lại có một thanh âm khác vang lên - - sao lại không thể?

Năm đó xác thực... Chỉ là hai ngày sau ông đã theo mẫu thân trở lại Lũng Tây, chuẩn bị xong lục lễ, không nghĩ lại xảy ra chuyện... Lục Tiềm mím môi, nói: "Hoàng hậu, hoàng hậu..." ông ta gọi hoàng hậu nửa ngày, lời phía sau lại nói không nên lời.

Tiêu Lan cũng có chút ngoài ý muốn, phản ứng của Lục Tiềm khônggiống làm bộ, ông giống như cũng không biết đến sự tồn tại của Diên Mi, Tiêu Lan nói: "Trẫm biết rõ ngươi muốn hỏi cái gì, tháng chạp năm trước hoàng hậu vừa đến tuổi ngọc bích."

- - Tháng chạp năm trước tròn mười sáu, năm nay vừa mới qua hết mùa đông, mười bảy tuổi một tháng.

Lục Tiềm nhắm mắt lại, đầu óc trống rỗng.

Ông cũng không biết, mình, mình lại còn có một nữ nhi?

Tựa như nằm mơ.

Ông ta lại có chút sợ run, sững sờ nhìn Diên Mi, đưa tay ra, thấy Diên Mi nhíu mày lại, vội nhẹ giọng nói: "Có phải đã đọa đến con không?"nói xong ý thức được thân phận Diên Mi, cũng tự giác nuốt lời xuống, lúng túng rút tay về.

Tiêu Lan: "Tiên sinh không hỏi chuyện khác để xác minh sao?"

Ánh mắt Lục Tiềm còn ở trên người Diên Mi, nghe vậy mới từ trong khiếp sợ định thần lại, thở ra một hơi nói: "Hôm nay hoàng thượng nóira, có thể thấy đã tra được chứng cứ xác thực. Trước mắt Định Quốc Công phủ chạm tay có thể bỏng, Hoàng hậu nương nương lại được Hoàng thượng yêu thương, nếu thật vô can, tuyệt sẽ không vô duyên vô cớ tìm Lục mỗ đến."

Tiêu Lan nghe thấy ông hiểu thấu triệt như vậy, nở một nụ cười nói: "Tiên sinh nhận ra đồ vật trước, trẫm chỉ nắm chắc bảy phần, dù sao, năm đó cùng lúc đến trong kinh, trong Lục gia còn có một người khác."

Lúc bắt đầu Tiêu Lan cái gì đều không hỏi, trước hết để cho Lục Tiềm nhận thức đồ vật.

Lục Tiềm thở dài, nói: "Năm đó Lục gia cùng Ngu..." đang nói, ông ta ý thức được cái gì, lại lập tức ngậm miệng.

"Năm đó, Lục gia cùng Ngu gia từng có ước hẹn thông gia", Tiêu Lan thay ông ta nói tiếp: "Bối bối kết thân, thành chuyện tốt hai họ, cho đến khi Ngu gia về sau dời vào trong kinh, quan hệ thông gia chưa ngừng. Tiên sinh thời niên thiếu đã có danh tại Lũng Tây, là "Lũng Tây song bích", năm đó vào kinh, trừ đến diện kiến vua thì chính là đến Ngu gia thương định hôn sự."

Lục Tiềm nghe hắn nói rõ ràng vạch trần chuyện cũ, mặc dù đã lâu, vẫn hơi hơi thay đổi sắc mặt, nói: "Niên thiếu hoang đường mà thôi."

"Trẫm biết rõ tiên sinh kiêng kị danh tiếng cố nhân", trên mặt Tiêu Lan lại hiện lãnh ý, nói: "Trẫm vô tình thăm dò được chuyện kín của người khác, cũng không muốn lấy chuyện người khác ra làm chuyện xưa, nhưng mà chuyện này liên quan đến tính mạng hoàng hậu cùng lão phu nhân Định Quốc Công phủ, trẫm nhất định phải tra rõ ràng."

Lục Tiềm nhíu mày, không hiểu rõ lắm.

Tiêu Lan cười lạnh một tiếng, nói: "Tiên sinh bây giờ biết được, cũng muốn lấy tính mạng hoàng hậu sao?"

Lục Tiềm há to miệng, ngạc nhiên nói: "Sao vậy được! Nàng là… của ta, ta... ta sao có thể đả thương nàng?"

"Ngươi không làm", đuôi lông mày Tiêu Lan nhếch lên, "Nhưng Ngu giađã làm như vậy."

"Đây là con gái ruột của nàng!" Lục Tiềm kinh ngạc sững sờ, bật thốt ra.

"Chỉ tiếc", Tiêu Lan nói: "Lục, Ngu hai nhà không thể thành toàn đoạn nhân duyên này." - - Ngu thị gả cho Thẩm Trạm, tính toán từ tuổi tác Diên Mi liền biết, đó là trước khi bà ta gả cho Thẩm Trạm.

Lục Tiềm thở gấp gáp hai hơi, trên dưới nhìn Diên Mi, Diên Mi lùi lại.

"Vô cùng may mắn, hoàng hậu bây giờ rất tốt", Tiêu Lan nói: "Kỳ thậtngươi không nói, trẫm cũng đã tra gần hết, hôm nay chỉ là xác minh mà thôi, thuận tiện thông báo tiên sinh một tiếng, dù ngày sau thanh toán Ngu gia, chuyện này cũng là muốn đôi mặt một lời."

một tay Lục Tiềm vịn chặt xe lăn, Tiêu Lan hướng Hoa Sinh nói: "Đưa tiên sinh xuất cung."

Hoa Sinh tới đẩy xe lăn, một tay Lục Tiềm đè chặt lại, nhìn Diên Mimột chút, nhẹ giọng nói: "Hoàng thượng, có thể thỉnh nương nương... Về điện nghỉ ngơi một chút trước hay không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.