Chương trước
Chương sau
Điều Tiêu Chân băn khoăn không sai, ngày hôm sau lâm triều ngôn quan đã dâng sổ con lên, lời lẽ rất sắc bén, nói thẳng hoàng thượng nên mở rộng hậu cung, lập hoàng hậu khác. Còn có bốn người tán thành.

Hoàng thượng một lời cũng chưa nói, trực tiếp ném sổ con xuống trước mặt bọn họ.

Nhưng mà, sự tình trên triều đình hôm nay không chỉ dừng lại ở mộtchuyện này - - đại tư mã Thẩm Trạm cáo bệnh, không vào triều.

không chỉ có ông ta, còn có đại lão gia Ngu gia cùng sáu kẻ khác, sáu người này đều giữ chức vị quan trọng, bọn họ không ở đây, nhiều chuyện dồn trong ngày tết không thể xử lý kịp.

Lúc lâm triều, các quan viên âm thầm nhìn nhau, trong đầu đều hiểu, đây là thế gia đang uy hiếp vương quyền, nhưng xem ra vị Hoàng thượng này sẽ không nhượng bộ.

Hoàng đế nghe xong hồi bẩm, trên mặt không hiện ra tức giận, từ trênlong ỷ đứng lên, chắp tay bước đi thong thả vài bước, không nhanhkhông chậm gật đầu nói: “Tết nhất còn chưa hết, nhà nào cũng có xã giao, uống rượu ăn tiệc, khó tránh khỏi có ầm ĩ khó chịu, trẫm chuẩn ý chỉ cho nhóm thái y đi khám cho mấy vị ái khanh."

một người trong Hộ bộ bẩm: "Nhưng Ngu đại nhân không ở đây, công văn hộ bộ dồn từ năm ngoái đến năm nay không biết như thế nào cho phải." - - hắn nói đúng là Ngu gia đại lão gia, nhậm chức hộ bộ thượng thư.

Tiêu Lan khẽ nhướng mày, Lục Văn Chính đã bước ra khỏi hàng, khom người nói: "Chuyện này đơn giản, nếu Thượng thư đại nhân không ở đây, chuyện khó giải quyết trong hộ bộ cứ gom hết lại, gom lại thànhmột cuốn sổ con, một cuốn viết không hết thì hai cuốn, trực tiếp tấu thỉnh Thánh thượng."

Tên hộ bộ kia ngượng ngùng: "Chức trách vi thần chính là cùng Thánh thượng phân ưu, sao dám để Thánh thượng vất vả như thế."

Lục Văn Chính: "Việc gấp phải tùy cơ ứng biến."

Tiêu Lan ở trên bậc kim "Ừ" một tiếng, mở miệng: "Liền ấn theo Lục đại nhân nói, các ngươi sắp xếp sổ con ổn thỏa lập tức trình lên."

Quan viên kia chỉ có thể đáp một tiếng, sổ con này viết sao cũngkhông thỏa, viết thực, Hoàng thượng sẽ nhìn thấu hộ bộ, viết giả, vừa nãy lời mình đã nói ra, sơ sẩy một cái, Ngu thượng thư sẽ bị chụp mũ, hai bên khó xử.

Hố này ngược lại thành bản thân hắn.

Hôm nay lâm triều kéo dài nửa canh giờ, lúc tan triều quan viên cũngkhông ghé vào một chỗ nói chuyện, Tiêu Lan trầm mặt trở lại Kính Tư điện, Tiêu Chân và Hàn Lâm đợi ở phía sau.

"Thẩm tra ra cái gì?" Tiêu Lan ý bảo Hàn Lâm nói trước.

"Hồi hoàng thượng", Hàn Lâm bẩm: "Chuyện này xác thực cùng... Ban đầu Chiêu Minh Cung có liên quan, trung gian an bài truyền lời có hai người, tối hôm qua thuộc hạ cũng đã truy bắt, một tên là nội thị bên trong Chiêu Minh Cung. Ngu gia liên quan trong chuyện này không rõràng lắm, chỉ là trong gánh hát này có kẻ được tam công tử Ngu gia nâng đỡ."

Tiêu Lan gõ nhẹ lên bàn, Hàn Lâm lại nói tiếp: "Còn có một chuyện khác, chiều qua thuộc hạ cùng vương gia đi xử lý chuyện này, lại có người so với ta nhanh hơn một bước, đem chút động tĩnh này đè xuống."

Tiêu Lan động động lông mày, Tiêu Chân hắng giọng, tiếp tục nói: "Tựa hồ, là Thẩm gia."

hắn nói xong có chút không hiểu: "Thẩm gia đây là ý gì? Thẩm Trạm hôm nay mới cáo bệnh không vào triều, sao lại còn quản chuyện này nữa?"

hắn nghĩ không ra, Tiêu Lan cũng thoáng ngoài ý muốn, nhất thời chau mày lại không lên tiếng, Tiêu Chân liền thấp giọng nói: "Hoàng thượng định làm thế nào? Sáu người này bị "Bệnh", sợ một ngày hai ngày không khỏe được."

Tiêu Lan ngược lại nở nụ cười, cong khóe miệng: "không khỏe được thìcứ từ từ nghỉ ngơi, người chúng ta đều đã triệu hồi đến, không phải đúng lúc có thể bổ sung?"

Tiêu Chân không biết hắn nói là thật hay đùa, nói: "Nhân thủ trước mắt chúng ta có, nhưng mà các nơi sự tình phức tạp, muốn tìm ra đầu mối còn phải phí chút thời gian, bên trong lục bộ sợ là muốn loạn."

"Loạn cũng chỉ là nhất thời", Tiêu Lan thản nhiên nói: "Liền ấn theo biện pháp của Lục Văn Chính, mỗi bộ có chuyện gì không thể quyết thìviết sổ con, đều trình lên trẫm."

Tiêu Chân vừa nghĩ đã đau đầu thay Tiêu Lan, nhưng hơi nghĩ lại thìbống chốc hiểu ra điều gì - - trước đó, chuyện của lục bộ đều trình báo cho Thẩm Trạm trước, Thẩm Trạm phê qua, chọn khẩn yếu mới bẩm báo cho Hoàng thượng.

Lúc Thái Hòa đế tại vị, mọi việc chỉ nghe kết quả là được, cơ hồ là Thẩm Trạm nắm toàn bộ triều chính.

Cho đến khi Tiêu Lan đăng cơ, thỉnh thoảng lại cho nhân thủ nằm vùng trong lục bộ, trước mắt học trò Thẩm thị có bốn người đã bị điều ra kinh, Thẩm Trạm cáo bệnh xong, vung ra cái cục diện rối rắm, là muốn để Tiêu Lan trở tay không kịp, cho hắn biết được trung gian lợi hại.

Nhưng mọi việc đều có hai mặt - - mặt trái, đây chính là cơ hội để Tiêu Lan có thể nắm quyền.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Tiêu Lan có khả năng này.

Nếu như chính sự khó giải quyết thì cũng chỉ có thể ưỡn mặt đi thỉnh đại tư mã trở về, hơn nữa, hậu cung cũng phải đổi chủ theo.

Trong đầu Tiêu Chân nhảy dựng, nghiêng người tới trước, "Hoàng thượng là chuẩn bị muốn động tới Thẩm gia và Ngu gia?"

Tiêu Lan nhếch môi không lên tiếng.

Tiêu Chân nghiêm mặt, một lát sau vỗ đùi, khom người nói: "Được, Hoàng thượng phân phó đi, chỉ chỗ nào thần đánh chỗ đó."

"không cần ngươi đánh", Tiêu Lan nói: "Lại bộ có hồ sơ, những ngày ngủ ít đi một chút đi điều tra xem."

Tiêu Chân cười hắc hắc, lui ra ngoài.

Tiêu Lan nhắm mắt, một hồi lâu sau gọi: "Hàn Lâm."

Hàn Lâm ở phía sau điện, nghe vậy tiến lên: "Có thần."

"Ngươi đi Nhạc Du Uyển", Tiêu Lan không mở mắt, phân phó: "Mời thái hậu đến tây uyển đi, đông uyển có mãnh thú ẩn hiện, sau này,không cho thái hậu bước vào nửa bước."

- - Đông uyển có mãnh thú hay không khó mà nói, nhưng Vương Tiêu Đạo Thành năm đó đi Nhạc Du Uyển ở lại là đông uyển.

Hàn Lâm lĩnh mệnh đi, Tiêu Lan xoa nhẹ giữa lông mày, Hoa Sinh tiến lên phía trước nói: "Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương đang ở nội điện chờ ngài dùng bữa sáng."

Lúc này trên mặt Tiêu Lan mới lộ ra một chút ý cười, đứng dậy tiến vào nội điện, Diên Mi kỳ thật đã chờ một lát, thấy hắn vào, giang tay ôm lấy hắn, hỏi: "Lan ca ca, đói chưa?"

Tiêu Lan xoa xoa đầu nàng: "Chờ lâu rồi đúng không?"

Diên Mi lắc lắc đầu: "Ta cam tâm tình nguyện chờ chàng."

Tiêu Lan đại khái cũng biết, hôm nay lâm triều không được tốt, Hoa Sinh thấy hạ triều liền sai người đi bẩm, Diên Mi chẳng hề biết chuyện tình cụ thể, những thứ vớ vẫn ngoài cung kia lại không ai dám ở trước mặt nàng nói huyên thuyên, đương nhiên nói ra Diên Mi cũng chưa chắc quan tâm, nàng chỉ là nhớ thương Tiêu Lan quá mệt mỏi, Tiêu Lan ôm nàng, thấp giọng nói: "Tin Lan ca ca không?"

Diên Mi gật đầu: "Tin."

Tiêu Lan xoa bóp mặt nàng, cười cười, "Dùng cơm thôi."

Đồ ăn sáng có mì nước, bên trong Kính Tư điện cũng ấm áp, Tiêu Lan khẽ ra mồ hôi, Diên Mi liền cầm khăn lau cho hắn, chờ đồ ăn sáng dọn xuống, nàng còn xoa bóp vai cho Tiêu Lan một lúc, Tiêu Lan thấy nàng ân cần, trêu chọc vài câu mới thả nàng về Xích Ô Điện.

Buổi chiều hộ bộ liền đưa sổ con tới, lưu loát viết liền ba cuốn, Tiêu Lan quét mắt một lần, phân phó Lục Văn Chính gọi mấy người quan lại mới tới, trực tiếp ở Kính Tư điện bố trí bàn, coi như lấy mớ tấu chương của hộ bộ làm đề kiểm tra, như thế vừa có thể tiến hành có xử lý công việc vừa có thể khảo hạch quan viên, một công đôi việc, còn không trì hoãn thời gian.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.