Tiêu Chân phát tiết nửa buổi sáng, thổ lộ hết những tích lũy trong lòngthì thoải mái hơn rất nhiều, làm ra vẻ mặt hùng hổ: "Mau lấy cho tamột chút lá trà đến đây."
Tiêu Lan biết, hắn có thể nói ra những lời này ý nghĩa là đã trở thành người của mình, chau chau mày, hướng bên ngoài nói: "đi lấy hai củ tỏi."
Tiêu Chân kêu to: "Ai muốn tỏi, ta muốn lá trà!"
"Tỏi trị ê răng nhanh hơn", Tiêu Lan sai người đổi nước, tạm ngừngnói: "Thanh tỷ đi đã nhiều năm, ngươi cũng nén bi thương."
Tiêu Chân đứng dậy, hừ một tiếng, còn muốn nói tiếp câu gì, suy nghĩmột chút lại cảm thấy không có ý nghĩa, đến nước này, oán khí cũngđã tan đi, nếu như Đổng Thanh La còn sống sót trong cái am nào đóthì cũng hoàn toàn không còn liên quan tới hắn nữa, dù sao, Ninh vương phi đã chết rồi.
hắn đi tới nhấp một hớp nước trong, răng hàm lại khó chịu một trận, sắc mặt ngược lại đoan nghiêm vài phần, hỏi: "Ngươi có bao nhiêu nhân mã?"
Tiêu Lan: "Mười vạn."
Tiêu Chân sặc một ngụm, trố mắt hỏi: "Ngươi nói điều động quân trấn thủ Bộc Dương?" nói xong lại thấy cũng không có gì bất ngờ, mười vạn đại quân nếu chỉ dựa vào miệng lưỡi căn bản sẽ không động, Tiêu Lan ở Bộc Dương này đã hơn một năm, là theo chân bọn họ cùng nhau sống chết.
Tiêu Chân nghiêm túc, nheo mắt lại: "Ngươi muốn xử lý thái thượng hoàng như thế nào? Ta không thể nào phản bội ông ấy, đó là phụ hoàng ta."
"Tính mạng ông ta không đáng ngại, ngươi có thể yên tâm", Tiêu Lannói: "Chỉ là lớn tuổi rồi, ngồi không vững cái ghế dựa kia nữa."
Lời này có chút lớn lối, Tiêu Chân cười quái gở một tiếng, ngửa người ra sau nhìn hắn: "Khi còn nhỏ ta lại không nhìn ra ngươi là người ngoan độc cỡ này, lúc ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-te/1917094/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.