đi hai ngày một đêm, Thẩm Nguyên Sơ và Tiêu Chân cuối cùng cũng mang người đuổi theo kịp.
Lúc công thành, Tiêu Chân ở cửa Đông, Thẩm Nguyên Sơ ở cửa Tây, hai cánh nghi binh của Hung Nô vừa xuất hiện thì lập tức đuổi theo đánh hơn nửa ngày, Thẩm Nguyên Sơ đuổi theo là một xe kéo trống rỗng, còn Tiêu Chân đuổi tới lại được một kẻ đang bị gãy chân, trênngười bị trói gô nhốt lại, Lục hoàng tử Tiêu Mân.
Tái ngộ lần nữa thì không thấy bóng dáng Hoàng thượng, Thẩm Nguyên Sơ vẫn còn phản ứng được nhanh, lập tức dẫn người đuổi theo hướng Bắc.
Đuổi thẳng tới sông Vị Thủy thì bọn họ nhất thời lại không thể xác định được là Thái Hòa đế đã bị Hung Nô mang đi hay đã được Tiêu Lan giải cứu, sau khi thương lượng một hồi, thấy dấu chân ngựa ở hướng Đông, bọn họ chỉ có thể không ngừng đuổi theo hướng đó.
Tới vội nên đội ngũ có hạn, chỉ có ba nghìn kị binh nhẹ.
Tiêu Lan liếc mắt nhìn bụi mù càng ngày càng gần, phân phó nói: "Nếuđã đuổi theo thì mau tiếp đón, cũng đã đến thời điểm dùng cơm trưa, khởi lò nấu ăn tại chỗ, không làm trễ nãi thời gian."
nói xong, lại quay đầu hỏi Diên Mi: "Nàng có đói bụng không?"
"Đói", Diên Mi phồng miệng: "Muốn ăn thịt."
"Mấy hôm nay còn chưa được", Tiêu Lan nhỏ nhẹ thương lượng, "Nàngđã bị đói rất nhiều ngày, trước nên ăn cháo nhuyễn một chút, nếukhông sẽ đau bụng, tốt lên rồi thì sẽ được ăn thịt."
Diên Mi hừ một tiếng, nàng cũng không phải là rất muốn ăn thịt, nhưng trải qua chuyện này một phen, cảm giác trống rỗng trong mười ngày không có một người thân cận ở bên cạnh vẫn còn chưa tiêu tán nên trong lòng nàng có chút tâm tình không hiểu nổi, tựa hồ chỉ muốn được Tiêu Lan thời thời khắc khắc chú ý tới nàng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-te/1917061/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.