Vó ngựa lộc cộc, ở đây tất cả đều là đường đất, một con ngựa đi tới, kỳ thật âm thanh cũng không rõ ràng, nhưng Tiêu Lan lại cảm thấy màng nhĩ chấn động, cũng bắt đầu đau đớn.
Khoảng cách chỉ có khoảng mười mét, Tiêu Lan lại không biết mình đã đi bao lâu, tayđang giương cung thấy cực kỳ mỏi, muốn run lên, hắn phải lắc cơ thể một chút mới khống chế được.
Sai nha đến bên cạnh Tiêu Lan, Tần Uyển tựa hồ cũng đã phục hồi lại tinh thần, nàng ta đánh ngựa đi lên phía trước, không để ý đến Y Tà đang gọi, chỗ tai trái máu chảy đầm đìa làm cho nàng ta có chút đáng sợ, nàng ta liếc về phía Diên Mi một cái, nhẹnhàng mở miệng ám chỉ: "Ngươi có biết vì sao nàng ta có thể sống tới bây giờ không? A, đó là bởi vì có kẻ liều mạng che chở! Hai người một phen tình thâm ý trọng. Tiêu Lan, tốt nhất khi trở về ngươi phải trông coi cho cẩn thận", nàng ta chớp chớp lông mi dài nhỏ, nói chậm rãi, "Nếu không... còn không biết, ngày sau hai người này sẽ sinh ra cái thứ gì. Dù sao cũng không phải là không có vết xe đổ."
Giọng nàng ta tựa như đã cố ý đè thấp, nhưng vẫn truyền rõ ràng vào tai Tiêu Lan.
Thậm chí ngay cả Hàn Lâm sau lưng Tiêu Lan cũng nghe thấy.
Sắc mặt Tiêu Lan thay đổi, nhưng rất nhanh khôi phục như thường.
Hàn Lâm đầy bụng áy náy đang không có chỗ giải tỏa, cũng may là Diên Mi còn sống, nếu không trong trận chiến hôm nay hắn phải lấy cái chết để tạ tội mất, giờ phút này sau khi nghe được hai câu nói kia thì tất nhiên không nhịn được nữa, mắt thoáng nhìn thấy Diên Mi đã được an toàn, không đợi Tiêu Lan phân phó, hắn đã cúi người đánh ngựa chạy lên phía trước.
Tựa hồ Tiêu Lan biết rõ hắn muốn làm cái gì, cũng không ngăn cản, lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-te/1917047/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.