"Xuống núi."
trên mặt Tiêu Lan như nhiễm một tầng sương lạnh, nhưng giờ phút này không thể trễ nãi thêm thời gian, đang cuối thu, thời tiết hanh khô, sau khi Hung Nô rút khỏi đây nhất định sẽ phóng hỏa thiêu rụi ngọn núi này, chậm trễ một chút là bọn họ không thể chạy thoát được.
Còn dư lại hơn bảy trăm cấm quân thì đều đã bị thương, Tiêu Lan quét mắt một vòng, trong lòng lo lắng cũng phải kìm nén lại, hạ lệnh: "Cởi bỏ quân phục, đổi thành trang phục của Hung Nô!"
Giờ phút này mọi người vẫn còn đang hoang mang lo sợ, cần có một người đứng ra truyền đạt mệnh lệnh rõ ràng, cho nên Tiêu Lan vừa cất tiếng, mọi người giống như có thủ lĩnh, lập tức bắt đầu lột y phục trên xác chết.
Hàn Lâm cực kỳ áy náy, một tay kéo Mẫn Hinh tới, để cho nàng xem thương thế của Phó Tể trước một chút, kết quả là thần hồn của Mẫn Hinh căn bản là không ở đây, cả người còn đang si ngốc ngơ ngác, chỉ hỏi: "Ca ca tôi đâu? Ai thấy ca ca tôi không?"
Tiêu Chân đứng ở bên cạnh nàng, cũng không biết nàng là ai, nhìn nàng như bị điênthì đẩy mạnh nàng một cái, nổi giận quát: "Mọi người đều đang vội vàng, ngươi có thôiđi không thì bảo!"
Mẫn Hinh bị hắn đẩy ngã ngửa ra sau, mông đập trực tiếp xuống đất, đau đớn làm nàng thanh tỉnh trở lại, rồi đột nhiên "A!" một tiếng, khóc nức nở.
trên đỉnh núi gió thổi từng cơn lạnh lẽo, Mẫn Hinh vừa khóc thì bọn binh sĩ đều ngưng động tác lại, Tiêu Chân vội vàng bịt miệng nàng lại, để tránh lòng người bị nàng nhiễu lại hoảng loạn.
Tiêu Lan đã tự mình nhổ tên cho Phó Tể, liếc Mẫn Hinh một cái, lạnh nhạt nói: "Ngươi khóc một tiếng nữa, lập tức dùng quân pháp. Liền coi như ca ca ngươi không chết thìngươi cũng sẽ không được thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-te/1917035/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.