Toàn bộ một buổi sáng, Tiêu Lan đem Diên Mi sai khiến xoay vòng vòng.
Một lát muốn cái này một lát lại muốn cái kia, Diên Mi nghe lời mộtcách bất ngờ, lấy cái này, lấy cái kia, hết sức ngoan ngoãn.
Cảnh nương tử nhìn mà không hiểu, thừa dịp Diên Mi ra ngoài vội nóivới Tiêu Lan: “Hầu gia, tối qua ngài sốt cao, phu nhân để chân không, áo ngoài cũng không mặc đã chạy ra ngoài lấy rượu về lau người cho ngài,một đêm chưa ngủ.”
Sao Tiêu Lan lại không biết? Mặc dù hôm qua hắn ngất đi nhưng vẫn có ấn tượng mơ hồ, buổi sáng vừa nhìn cũng biết Diên Mi sốt ruột, thếnhưng lại nhịn không được mà muốn lăn qua lăn lại nàng, nhìn Diên Mi bận trước bận sau.
Hắn cười cười nói: “Cũng may ta bệnh không được mấy ngày.”
Tiêu Lan đối với bản thân vẫn hiểu được, tính ra thì uống thuốc ba ngày là tốt rồi.
Diên Mi mệt quá chừng, lần đầu tiên nàng chăm sóc một người như vậy, quả nhiên là tận tâm tậnlực, còn chưa trở lại ban đầu thì hai ngày sau, Phó Trường Khải đếnthành Bộc Dương.
Khi đó Diên Mi đang ở trong quân xem sàng nỏ công tượng đưa tới, còn có một chiếc xe đao muốn hỏi nàng có thể cải tiến lợi hại hơn haykhông, bởi vì mỗi lần đến Hầu phủ đều phải đến chỗ Thường Tự nhận thủlệnh, lúc đến nơi thì Tiêu Lan ở một bên nhìn chằm chằm
Cũng may lần trước Hàn Lâm mang đến năm trăm người, có hai người tay nghề khá giỏi.
Đào Diệp nhìn cũng không hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-te/1916999/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.