Ba người máy lãnh đạo cao nhất ngồi trong một căn phòng, chỉ vì chờ tin tức của một người phụ nữ. Hình Kỳ Lân xúc động trong nhất thời, phẫn nộ bắt Tô Di đi. Lúc này nghe được Hình Nghị chấp nhận lùi bước, cũng hơi cảm động. Hắn hỏi Hình Nghị "Đứa bé đâu? Bây giờ nó là mạng của cô ấy." Hình Nghị nói "Đang ở trên lầu", xong lại nói với cảnh vệ "Ôm đứa bé xuống đây" Hình Diệu vốn đang dựa vào ghế salon, lúc này lại đổi tư thế hơi nghiêng về phía trước, ngó lên lầu "Đứa bé?" "Là con trai của Tô Di" Hình Kỳ Lân giải thích "Người phụ nữ kia tên là Tô Di" "Tô Di..." Hình Diệu thầm gọi tên này. Tiếng khóc oe oe của trẻ con vang lên, mặt của cảnh vệ người máy không hề thay đổi, ôm đứa bé đi xuống, đưa đến vòng tay của Hình Nghị. Hình Nghị vô cùng thành thạo đưa hai tay ra đón, liếc nhìn đứa bé, nói với Hình Kỳ Lân "Khi cô ấy về thì trả lại con cho cô ấy" Kỳ Lân hơi lúng túng "Ngài chỉ huy..." Bỗng nhiên Hình Diệu đứng lên, đi đến trước mặt Hình Nghị, cúi đầu nhìn vào lòng ngực của hắn, nói thật nhanh "Con?" Đứa bé kia vốn đang nằm trong lòng Hình Nghị, đôi mắt đen trợn to nhìn vào mặt Hình Nghị, nghe được tiếng của Hình Diệu, lại quay đầu nhìn sang. Nhìn vào khuôn mặt người máy của anh, thế nhưng lại cười khanh khách, hai tay lay lay trên không trung. Điều này làm Hình Nghị vô cùng bất ngờ. Trước đây, đứa bé cũng không thích tướng mạo của người máy, mỗi lần người máy ôm nó, dù nó không khóc lớn, cũng sẽ rấm rứt. Hôm nay dường như lại vui vẻ dị thường. Hắn còn chưa lên tiếng, một đôi tay người máy đã đưa đến, nhận lấy đứa bé trong lồng ngực của Hình Nghị. Hình Nghị ngẩng đầu, nhìn thấy Hình Diệu ôm đứa bé vào lòng, dán chặc vào bộ ngực kim loại của mình, đôi mắt đỏ vô cùng chăm chú nhìn gương mặt đứa bé, đôi môi kim loại từ từ cong lên. "Đứa bé ngoan" Hình Diệu quan sát đứa bé nói từ từ, thế nhưng giọng nói vô cùng êm dịu. Đứa bé càng vui vẻ hơn, nằm trong lòng anh kêu ư ư a a. Giơ tay lên sờ vào gương mặt kim loại của anh. Anh không hề ghét bỏ sự mạo phạm của đứa bé loài người, cứ nhìn chăm chú vào từng cử chỉ của đứa bé, gạt hẳn Hình Nghị qua một bên. Hình Kỳ Lân hơi ngây người -- Hắn không ngờ Chiến Thần thời viễn cổ lại ôm một đứa trẻ, lại có vẻ mặt như một người cha hiền. Hình Nghị cũng hơi bất ngờ, nhưng vì hắn thích mẹ con Tô Di, nên cũng không cảm thấy có gì không phù hợp. Chỉ có điều, thấy bàn tay của đứa bé sờ vào những góc cạnh bén nhọn trên người Hình Diệu, hắn nhíu mày đứng dậy, xốc nách đứa bé lên "Điện hạ, nhiệt độ kim loại quá thấp, lại còn có góc cạnh sắc bén, sẽ làm nó bị thương." Hai tay Hình Diệu vốn ôm đứa bé rất chặt, nghe vậy mới thả lỏng sức một chút, ánh mắt ngừng trên người đứa bé trong giây lát, mới nhìn lại Hình Nghị "Đứa bé này được chăm sóc khá tốt." Hình Nghị ngồi trở lại ghế salon, khẽ mỉm cười "Tôi đã nhìn nó ra đời" Hình Diệu nghe vậy, gương mặt kim loại tựa như hơi sửng sốt, đứng thẳng tại chổ không nhúc nhích. Cho đến khi Hình Nghị và Hình Kỳ Lân đều nhìn lại anh. Anh mới cất đôi chân kim loại dài, đi về sofa ngồi xuống. Đứa bé được bảo mẫu người máy ôm sang bên cạnh chăm sóc, Hình Kỳ Lân tuân lệnh báo cáo lịch sử loài người hư thể cho anh nghe. Bọn chúng tự xưng là kẻ đời sau của họ Cố. Sau khi văn minh địa cầu bị văn minh cơ giới diệt vong, nhánh người của họ Cố lái phi thuyền vũ trụ bay đi. Qua một thời gian rất lâu, mới xuất hiện chủng tộc loài người hư thể. Nghe nói là người của họ Cố tiến hành cải tạo, trở thành loài người hư thể nửa cơ giới. Nhưng khi Hình Kỳ Lân nói xong tường tận cẩn thận, Hình Diệu và Hình Nghị cũng không hẹn mà cùng nhau trầm ngâm, không hề cho lời đáp trả, tựa như cũng có chút bất an trong lòng. Hình Kỳ Lân không khỏi nhìn Hình Diệu thêm vài lần. Cảm giác rằng lời nói và cử chỉ của Hình Diệu, trong con mắt của hắn, tựa như còn có thâm ý khác. Một tiếng sau, cuối cùng máy truyền tin trên bàn cũng vang lên. Hình Nghị và Hình Diệu đứng lên cùng một lúc, Hình Kỳ Lân nhìn động tác nhất trí của hai người, cảm thấy lạ lùng. Hình Nghị nhấc máy truyền tin lên "Nói" Không biết đầu bên kia nói cái gì, sắc mặt của hắn khẽ biến, đôi mắt đen nhánh quan sát Hình Kỳ Lân, dẫn dần nổi lên sự tàn khốc. Hắn cúp điện thoại. "Cô ấy không có ở đó" Hình Nghị nói lạnh lùng "Chuyện gì xảy ra?" Hình Kỳ Lân há mồm, trong thoáng chốc lập tức hiểu ra "... Cô ấy chạy trốn?" "Chạy đi đâu?" Hình Diệu cũng hỏi. Hình Kỳ Lân lắc đầu. Ba người đối mặt nhìn nhau. Tại một hành tinh nhỏ, hơn 5000 năm ánh sáng ngoài tinh hệ Vĩnh Hằng. Một chiến hạm cỡ trung ngừng lại ở một hang động trên mặt đất, gió lốc gào thét bên ngoài, trời đất mù mịt. "Phu nhân, chúng ta đợi cô ra lệnh tiếp theo" Người máy đứng kề bên Tô Di. "Tây Lạc, dừng ở đây một tháng đi." Tô Di nói "Sau đó chúng ta trở về tinh hệ Vĩnh Hằng" Tây Lạc nói "Chúng ta tạm thời có thể nhảy đến hành tinh này bất cứ lúc nào, thiếu tướng Kỳ Lân sẽ không tìm ra chúng ta." Ánh mắt Tô Di rời khỏi buồng chỉ huy, nhìn về phía Tây Lạc "Lúc Kỳ Lân thiếu tướng đi, có ra lệnh cho anh, tất cả đều phải nghe lệnh của tôi hay không?" "Đúng vậy." "Vậy anh yên tâm. Thiếu tướng Kỳ Lân vốn dự định tháng sau đến đón chúng ta, một tháng sau chúng ta quay về, không phải là làm trái với mệnh lệnh của anh ấy." "Vâng" Tô Di không nói cho Tây Lạc, cô vội vàng ra lệnh chiến hạm thực hiện cú nhảy, chỉ vì cô cũng không tin tưởng Hình Kỳ Lân. Hắn ta cứ bị giằng co giữa hai bên Mạnh Hi Tông và Hình Nghị. Bây giờ Mạnh Hi Tông đã chết, cô cũng không nghi ngờ thế nào Hình Nghị cũng sẽ có biện pháp cạy miệng Hình Kỳ Lân để biết được tung tích của cô. Chờ một tháng sau, có lẽ Hình Nghị đã không còn gấp rút tìm kiếm cô nữa, cô định sẽ lẫn trốn trở về tinh hệ Vĩnh Hằng, rồi sau đó liên lạc với đám người Giản Mộ An. Nơi nguy hiểm nhất, chính là nơi an toàn nhất. Chỉ có loài người mới có thể tin cậy. Hơn nữa, cô nghĩ đến Mạnh Hi Tông, cũng không muốn trốn ở một nơi quá xa. Trở về tinh hệ Vĩnh Hằng, còn có thể tiếp tục cảm nhận được sự hiện hữu của anh. Như anh vẫn còn sống cùng với mình ở tinh hệ. Điều này giống như là một chấp niệm, làm cho cô ngập tràn hi vọng với cuộc sống của mình. Cô biết, ý niệm này không lý trí, nhưng đây chính là chiếc phao cứu sinh sau khi cô mất đi Mạnh Hi Tông. Cự thạch trận sống lại, tinh hệ di chuyển náo động, sau khi phút hỗn loạn ngắn ngủi của tinh hệ Vĩnh Hằng. Vài ngày sau, cuộc sống lại phục hồi như cũ -- cũng từng bước đẩy mạnh quân sự chiếm lĩnh hành tinh Thú tộc; loài người tiếp tục phục tùng lao động cưỡng bức. Tại trụ sở Tự Do thành ở Nam bán cầu, dưới hầm bí mật trong lòng đất, vẫn thúc đẩy đâu vào đấy. Chỉ có điều, thân là sỹ quan chỉ huy mới, nhưng gương mặt Giản Mộ An rất ít khi nở nụ cười. Tối hôm đó, một tên Lính Đánh Thuê cấp dưới báo cáo có một đội máy bay Rắn hổ mang hạ cánh tại Nam Bán Cầu, nghe nói là một nhân vật lớn mới xuất hiện của người máy. Giản Mộ An lập tức chú ý, ra lệnh nghiêm khắc bảo Liên Đạc phải cảnh giới đặc biệt phòng ngự xung quanh hầm bí mật. Hơn 10h đêm, quả nhiên có một chiếc rắn hổ mang hạ cánh gần ở hầm. Liên Đạc và mấy người giả vờ đi thu dọn linh kiện trên mặt đất, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào chiếc máy bay người máy kia. Bỗng có người vỗ vào bả vai của Liên Đạc, Liên Đạc quay đầu lại, lập tức ngây người. Một người đàn ông cao lớn, mặc quân trang Lính Đánh Thuê cũ rách, hai tay cắm vào túi quần. Anh ta đội nón lưỡi trai, vành nón kéo xuống thấp, chỉ lộ ra nửa gương mặt góc cạnh kiên nghị. Nhưng thân hình này, khí chất này... Mấy người phía sau Liên Đạc thấy khác thường, tất cả đều yên lặng bình tĩnh bước đến. Nhưng Liên Đạc vẫn nhìn ngơ ngác sững sờ, cho đến khi người đó hơi ngửa mặt lên, khóe miệng mỉm cười "Là tôi" Toàn thân Liên Đạc run rẩy dữ dội, bắt lấy bờ vai của anh. Những người khác thấy vẻ mặt Liên Đạc kích động, vô cùng kinh ngạc. Mà người máy đứng ở phía xa, hình như cũng ngẩng đầu nhìn đến đây. "Nơi này an toàn không?" Người đàn ông hỏi "An toàn" Giọng của Liên Đạc cũng run lên "Chúng ta đi xuống dưới." Trong hầm bí mật vẫn yên tĩnh bận rộn. Đoàn người Liên Đạc đi đến sân bay trống trải, thấy Giản Mộ An và những hạm trưởng kỹ thuật đứng phía sau computer của những sỹ quan kỹ thuật, tất cả đều đang nhìn gì dó. "Báo cả sỹ quan chỉ huy" Tiếng của Liên Đạc rõ to "Tất cả mọi chuyện trong hầm bí mật vẫn tiến triển bình thường." Bọn người Giản Mộ An kinh ngạc quay đầu lại nhìn về phía Liên Đạc. Tất cả đều sững sờ. Mạnh Hi Tông cởi mũ ra, cười với bọn họ. "Mẹ kiếp" Giản Mộ An mắng một câu, nửa điếu thuốc trên tay rơi xuống mặt đất, cất bước chân dài xông đến. Những hạm trưởng khác theo sát phía sau, vọt tới trước mặt Mạnh Hi Tông. Cả đám đàn ông không hề nói gì, cứ ôm chầm lấy nhau. "Còn tưởng rằng cậu chết rồi" Giản Mộ An cười híp cả mắt "Không nghĩ rằng cậu còn sống sờ sờ về đây, sao cảm thấy còn mạnh khỏe hơn cả trước kia vậy?" Mạnh Hi Tông hơi mỉm cười, không có giải thích "Người máy muốn giết tôi, tôi trốn được. Chuẩn bị một căn phòng ở hầm bí mật cho tôi đi. Ngoại trừ mấy người các anh, đừng để cho bất cứ kẻ nào biết tôi còn sống" Lại nhìn một giàn sỹ quan kỹ thuật đang kích động đứng phía xa, anh hỏi "Lăng Yến, công việc tiến triển thế nào rồi?" Giản Mộ An đáp "Rất thuận lợi, cô ấy đã bước đầu hoàn thành kỹ thuật nhảy của người máy rồi." "Nói cách khác..." Mắt Mạnh Hi Tông sáng ngời "Có thể phản công rồi hả?" "Đúng vậy." "Lăng Yến!" Mạnh Hi Tông kêu. Sỹ quan kỹ thuật cấp cao vội vã chạy đến. "Copy một bảng thành quả của cô đưa cho tôi." Mạnh Hi Tông nói nhẹ "Tối nay tôi sẽ xem khuya" "Tuân lệnh" Mạnh Hi Tông lại nói "Thành quả của cô liên quan đến sự thắng bại của toàn quân, phải giữ nghiêm bí mật." Đêm nay, Giản Mộ An và những thủ lĩnh của Lính Đánh Thuê, trong hầm bí mật ăn nhậu một bữa, mừng anh sống sót sau tai nạn. Mạnh Hi Tông nói đơn giản cuộc ám sát ở hành tinh Thú tộc, mình may mắn chạy trốn được cuộc truy sát của người máy, sau lại trốn vào máy bay chiến đấu của một gã người máy quân y, mới chạy về đây được. Mặc dù như thế, mọi người vẫn còn sợ hãi. Chẳng qua mọi người ăn ý với nhau, cũng không nhắc đến Tô Di. Ngược lại, Mạnh Hi Tông lại nhắc đến cô. "Tôi nhận được tin tức" Anh nói "Cô ấy trốn khỏi tay Hình Nghị. Hiện tại đang lưu lạc bên ngoài không gian. Anh bảo các anh em đi theo người máy làm nhiệm vụ để ý xem, một khi phát hiện tung tích của cô ấy, phải cướp trước người máy, dẫn cô ấy về đây." "Vâng" Mọi người nghe vậy, tràn ngập hi vọng trong nhất thời. "Con anh thì sao?" Đột nhiên Liên Đạc hỏi. Mạnh Hi Tông yên lặng, trong mắt hiện lên sự tàn nhẫn chết chóc "Vẫn còn ở trong tay Hình Nghị." Đêm nay mọi người uống đến khuya, hầu hết đã say lăng quay. Mạnh Hi Tông cũng say, đi về căn phòng Giản Mô An đặc biệt sắp xếp cho anh. Đến sáng hôm sau, Giản Mộ nhớ đến Mạnh Hi Tông, cố ý đi đến hầm bí mật. Lại thấy cửa phòng Mạnh Hi Tông đóng kín. Hắn nhìn qua cửa sổ, chỉ thấy Mạnh Hi Tông nằm vắt ngang trên giường nhỏ, hai mắt nhắm hít, không hề nhúc nhích. Hắn nghĩ có lẽ Mạnh Hi Tông bôn ba mệt nhọc suốt quảng đường đi, vừa suy nghĩ việc giữ bí mật thân phận Mạnh Hi Tông. Lại dặn dò người ở hầm bí mật, không được quấy rầy Mạnh Hi Tông nghỉ ngơi, rồi rời khỏi hầm. Hắn trở lại mặt đất, thấy chiếc máy bay Rắn hổ mang chở nhân vật lớn của người máy đã rời đi. Điều này làm cho hắn hoàn toàn yên tâm, nhanh chóng đi đến doanh trại lao công bắt đầu một ngày cưỡng bức lao động. Cùng lúc đó, tại Tự Do thành ở Bắc bán cầu, chiếc Rắn hổ mang màu đen đáp xuống phủ đệ của Hình Kỳ Lân. Vệ binh người máy thấy giấy thông hành của Hình Diệu, cung kính để anh đi vào. Anh vừa mới đi được mấy bước, đã thấy Kỳ Lân đứng ở cổng chính, nhìn mình hơi kinh ngạc. Anh yên lặng trong giây lát, đi đến trước mặt Hình Kỳ Lân. "Tôi có chuyện muốn nói với cậu" ".... Xin bệ hạ cứ sai bảo." Mặc dù Hình Diệu và Hình Nghị đã nhất trí, quân quyền vẫn nằm trong tay Hình Nghị. Song, cấp bậc của Hình Diệu vẫn là nguyên soái, thân phận là hoàng tộc. Trung thành với hoàng tộc là trình tự căn bản của chủng tộc cơ giới, Hình Nghị không thể nào không thừa nhận thân phận của anh. Ngay trước hội nghị quân sự, Hình Nghị đã giới thiệu Hình Diệu với tất cả các sỹ quan cao cấp từ cấp thiếu tá trở lên. Quân đội bao gồm Hình Nghị, Hình Kỳ Lân và năm vị tướng quân có quyền biểu quyết quân sự, không hề dị nghị đồng ý Hình Diệu là người lãnh tụ mới của để quốc. Cũng quyết định, công khai với toàn quân, tuyên bố với toàn bộ tinh hệ vị vua mới của cơ giới. Đồng thời, Hình Diệu cũng là cố vấn tối cao trong quân, giúp đỡ cho quân đội. Cho nên, Hình Kỳ Lân đã đổi lại lời xưng hô với Hình Diệu là bệ hạ. Hai người ngồi vào vị trí của mình trong phòng khách. Hình Diệu ngẩng đầu nhìn, Hình Kỳ Lân lập tức cho tất cả vệ binh người máy lui xuống. Hình Diệu dựa vào ghế salon, đôi chân kim loại duỗi ra, cánh tay kim loạt khoanh trước ngực. Đột nhiên Hình Kỳ Lân cảm thấy giật mình. "Carlo" Hình Diệu nói "Còn nhớ chuyện tôi dẫn cậu đến khu phóng xạ chứ, cậu nói xem..." Sắc mặt Hình Kỳ Lân thay đổi lớn, trong thoáng chốc đã nhảy dựng lên, ngón tay chỉ vào Hình Diệu "Sao anh biết..." Đôi mắt màu đó của Hình Diệu sáng lên, giọng nói ngạo nghễ "Cậu nói, mạng của Carlo Chu này là của Mạnh Hi Tông, có thể lấy đi bất cứ lúc nào." Sắc mặt Hình Kỳ Lân trong nháy mắt tái nhợt, nhất thời im bặt. Hình Diệu đứng lên, nhìn Hình Kỳ Lân đe dọa "Bây giờ tôi không cần mạng của cậu, tôi muốn lòng trung thành của cậu. Tôi muốn giết Hình Nghị, đoạt quyền chỉ huy."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]