Tình thế hết sức nguy hiểm tựa chỉ mành treo chuông, Báo Săn liều mạng lao về phía cự thạch* * Cự thạch nghĩ là đá lớn, trong ngữ cảnh này có thể hiểu là khối thiên thạch khổng lồ Tô Di dường như không hề nhìn thấy phi thuyền của Trùng tộc đang tiến tới gần, cô tiếp tục khôi phục tốc độ, vững vàng bay thẳng lên phía trước….. Lăng Tranh thành công trong việc đưa Tô Di “chui vào” cabin. Bộ đồ du hành vũ trụ dày dặn đã giảm bớt lực va chạm, cô lập tức bò dậy, ngồi trở lại ghế phụ lái --- Máy bay trước mặt to gấp mấy trăm lần cự thạch, phát ra loạt âm thanh ầm ầm --- đạn đạo của Trùng tốc bắn phải cự thạch cho nên họ thoát được một kiếp nạn. Sau lần này, cuộc đời Tô Di sẽ trải qua rất nhiều cuộc chiến sinh tử, nhưng mà cô lại nhớ rất rõ trận chiến đầu tiên cô trải qua cùng Lăng Tranh này. Lần này bị cô lập giữa vũ trụ, gặp phải trận chiến này, Tô Di mới biết được sức mạnh đáng sợ của Trùng tộc, lần đầu tiên cô thực sự chứng kiến pháo đạn nhuốm máu tươi, cũng là lần đầu tiên cô được chứng kiến phong thái của quân nhân ưu tú nhất liên mình. Trận chiến này, Lăng Tranh đã tạo ảnh hưởng tốt rất lớn tới cuộc sống người lính không quân sau này của cô. Trong tiềm thức của cô học theo tác phong chiến đấu nhanh gọn mà tàn nhẫn của Lăng Tranh, dũng cảm xông lên, chuẩn xác một phát liền trúng đích. Lăng Tranh giống như hoàn toàn biến thành con người khác, ánh mắt chuyên chú, động tác thành thục. Máy bay khổng lồ Báo Săn dưới sự điều khiển của anh ta tựa như một mũi tên có ý thức tự chủ trên cây cung, nhanh chóng lao vun vút trong không trung. Tốc độ bay lượn này so với bất kì bài huấn luyện bay nào đều ác liệt hơn hẳn, khiến cho người ta choáng váng. Tô Di cũng đã quen với việc bay trong không trung mà cũng thiếu chút nữa ói hết ra. Nhưng cho dù vùng trời phía trước mắt xóc nảy, lắc lư thế nào Tô Di cũng cắn răng chịu đựng, cô gắng hoàn thành chỉ thị của Lăng Tranh. Lâm vào tình trạng choáng váng như thế còn có bọn giặc Trùng tộc. Sau khi bị Lăng Tranh dùng tốc độ xung kích từ các phía, máy bay của Trùng tộc dường như mất đi phương hướng, đạn bắn ra toàn trúng vào cự thạch trận, sau đó lại bị trúng luồng đạn của Lăng Tranh….. Chiếc máy bay màu tím đang trong tình trạng nguy hiểm, khói dày đặc, lơ lửng giữa không gian. Năm chiếc Báo Săn vội vàng bay tới bao vây. Cả trận đánh diễn ra không quá một phút. Lăng Tranh đột nhiên tháo mũ bảo hiểm xuống, thở một hơi dài nhẹ nhõm, ánh mắt sắc bén khi nãy đã biến mất thay vào đó là ánh mắt dịu dàng nhìn Tô Di mỉm cười “Tiểu Di, có phải rất hâm mộ anh không?” “Em cũng có bản lĩnh đó” Lăng Tranh giúp cô cởi mũ bảo hiểm, cười nói “Như vậy mà vẫn có thể đuổi theo tốc độ của anh, chưa một lần thao tác sai, quả nhiên là một cô gái rất xứng đôi với anh đây….” “Dạy tôi” Tô Di bình tĩnh nhìn anh ta, cắt đứt đùa cợt của anh ta “Dạy tôi những kĩ xảo vừa rồi của anh” Lăng Tranh thở dài một tiếng, nâng lên bàn tay thon dài, trắng nõn của cô “Tiểu Di dũng mãnh thật không thú vị chút nào, không khí lãng mạn như thế cũng bị em làm hỏng” Pháo đài bay Chiến Hoàng là hạm đội chủ lực của quân Liên minh, dưới sự chỉ huy của Hạm trưởng Liên Đạc, lệnh cho các phi công định kỳ làm nhiệm vụ tuần tra biên cảnh. Hôm nay Tô Di mới thấy được yêu cầu này của Liên Đạc quả là sáng suốt – rất thiết thực và có lợi cho thực chiến, có thể khiến cho mỗi phi công có thể tiến bộ trong thời gian ngắn nhất. Ví dụ như bản thân cô, trên suốt đường trở lại tổng hạm cô chỉ hồi tưởng lại trận đấu vừa rồi, trong đầu cũng mơ hồ lĩnh hội được một chút kĩ xảo chiến đấu. Cô có chút kích động, muốn tự tay nhấn nút một lần để nếm thử cảm giác thành công khi bắn đạn pháo trúng mục tiêu. Vì lính biên phòng của Trùng tộc xuất hiện, cô đang thất thần bỗng giật mình có chút không ngờ đến. Trung tâm chỉ huy tác chiến của Tổng hạm rất rộng lớn. Sau những dãy vi tính, các kỹ thuật viên cùng các sĩ quan chỉ huy đều đứng lên vỗ tay nghênh đón Tô Di và Lăng Tranh. Bên cạnh những đồng đội của họ còn có một sĩ quan biên phòng của Trùng tộc, hắn là một con bò cạp to lớn. Vỏ ngoài cứng rắn màu xám tro, đuôi sắc bé, toàn thân giống như được tạo nên từ nhữn đống sắt chồng chất, to lớn nhưng lại không cồng kềnh. Khi đôi mắt màu tím lạnh băng của hắn quét tới, khiến người ta cảm thấy dựng tóc gáy. “Nữ vương vinh quang, cảm tạ chiến sĩ loài người đã đánh tan giặc cỏ”. Thanh âm của sĩ quan biên phòng Bò cạp úng úng như phát ra từ hầm đất. “Cảm tạ nữ vương” Lăng Tranh đứng đối diện hắn, nghiêm nghị đáp lại. Sĩ quan biên phòng Bò cạp nhìn Lăng Tranh, giọng nói lại có phần lãnh đạm “Thượng úy quả là nhân tài số một” Sĩ quan trùng tộc khen Lăng Tranh một câu, sau đó cùng lính biên phòng loài người đi tới boong thuyền dẫn độ giặc cỏ. Lăng Tranh cùng Tô Di lái máy bay quay về Chiến hoàng. Nhìn lại khối vàng trong tay, Lăng Tranh cười hớn hở “Cho nên tôi thích nhất là cùng Trùng tộc liên hiệp tuần tra biên phòng, mẹ kiếp ra tay rất rộng rãi.” Tô Di vuốt nhẹ khối vàng trong tay, hỏi “Trùng tộc cũng nói ngôn ngữ loài người sao?” “Dĩ nhiên không phải, sau khi nữ vương đương nhiệm lên ngôi, Trùng tộc bắt đầu học nhiều ngôn ngữ loài người hơn, nhưng chủ yếu vẫn là những sĩ quan cao cấp của Trùng tộc.” Nói đến nữ vương Trùng tộc, Lăng Tranh lộ ra thần sắc quái dị “Thật là ghê tởm” “……ghê tởm sao?” Tô Di nghi ngờ.“Nghe nói cô ta là nửa trùng” Lăng Tranh đáp “cha cô ta là loài người.” Tô Di mắt chữ O mồm chữ A kinh ngạc, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh khuôn mặt trùng, thân hình thiếu nữ, tưởng tượng đến thân thể con người mọc ra nhiều chân tay cùng mắt kép, bò tới bò lui mà cảm thấy rợn tóc gáy. Nghĩ sâu hơn một chút, một nữ vương Trùng tộc mang hình dáng côn trùng cùng một người đàn ông loài người xxoo sinh ra trứng trùng, ách….. “Đúng là ghê tởm” Tô Di cau mày. “Nghe nói người đàn ông kia từng là một quân nhân trẻ tuổi” Lăng Tranh lộ ra khinh bỉ “Thật là một sự sỉ nhục của loài người.” Khi Báo Săn trở về Chiến Hoàng, không ngoài dự kiến, họ được toàn thể quân nhân ra nghênh đón nhiệt liệt. Liên Đạc mặc quân trang, dẫn đầu, đứng trên boong thuyền. Phía sau là hàng dài các cấp quân nhân, một loạt máy bay đậu dài dằng dặc cùng với các phi công, hậu cần mặt đất…Mọi người thần sắc nghiêm túc, mắt sáng ngời. “Làm tốt lắm, thượng úy” Liên đạc và bọn họ hành quân lễ. Lăng Tranh mặt còn băng bó, sau khi hành quân lễ xong, cười khà khà. Liên Đạc vừa nhìn về phía Tô Di, khuôn mặt dữ tợn, vạm vỡ, vẫn mang thần sắc kinh bỉ “Chuẩn úy, biểu hiện của cô tạm chấp nhận được.” “Cám ơn Thượng tá, tôi sẽ cố gắng” Không hiểu sao Tô Di nghe anh ta dùng từ “tạm chấp nhận” trong lòng lại muốn cười rũ ra. “Thượng tá đối với phụ nữ chỉ biết giả bộ lạnh lùng” Lăng Tranh không khách khí, “Biểu hiện của Tô Di rất tốt.” “Chúng tôi đã xem băng ghi hình chiến đấu” Phó hạm trưởng Trương ra chào đón “Tô Di quả thật rất bình tĩnh và tỉnh táo --- cho nên tôi định cuối tuần sẽ tiến hành buổi kiểm tra. Tô Di, cô sẵn sàng chưa?” Tô Di ngơ ngác. Không riêng gì cô mà ngay cả Lăng Tranh, Lý Tích Trung và những phi công khác cũng đều ngẩn cả người. Sau vài giây trầm mặc, bọn họ bỗng nhiệt liệt hoan hô. “Tôi rất có niềm tin ở cô, quả không hổ là Tiểu Di mạnh mẽ” có người cười ha ha. “Nửa năm thông qua sát hạch, quả là thiên tài!” “Cố gắng lên Tiểu Di” Lăng Tranh chợt giơ tay lên, dễ dàng nâng bả vai cô lên, mấy người phi công khác cũng nhanh chóng nâng cô ngồi lên bả vai hai phi công khác. Tô Di mặt ửng hồng, từ trên cao nhìn xuống thấy mọi người đang rất vui vẻ, giữa những tiếng hoan hô ầm ĩ, cô không nhịn được cũng cười theo. “Một lũ ngốc” Liên Đạc khinh bỉ nhìn bọn thủ hạ, cùng phó hạm Trương liếc mắt nhìn nhau nhưng khóe miệng lại lộ ra một nụ cười. Liên minh loài người từng đối với phi công hà khắc bồi dưỡng, nghiêm ngặt khảo hạch. Hai mươi năm trước, trong cuộc chiến giữa con người và Trùng tộc đã bồi dưỡng được rất nhiều sĩ quan không quân ưu tú. Mà hiện tại trong thời bình, những quy tắc nghiêm ngặt trước đây cũng có phần mai một. Nhưng ở hạm đội của Liên Đạc, những quy tắc đó vẫn được áp dụng một cách triệt để. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến pháo đài bay Chiến Hoàng trở thành hạm đội dũng mãnh nhất liên minh. Đối với những người mới gia nhập không quân, sau một năm mới có thể tiến hành sát hạch. Nếu thuận lợi vượt qua sát hạch thì sẽ có tư cách độc lập lái chiến đấu cơ. Lăng Tranh sau 3 tháng thông qua sát hạch, trở thành quân nhân tuổi trẻ điển hình nhất. Tô Di nửa năm được tham gia sát hạch cũng là vô cùng ưu tú. Trong buổi sát hạch hôm nay, Tô Di vô cùng chuyên tâm, không để ý đến bất cứ thứ gì khác. Sau khi hoàn thành một loạt các động tác bay theo quy định, cô sẽ một mình ngồi lái chiến đấu cơ Tuyết Phong thực hiện nhiệm vụ cuối cùng trong buổi sát hạch --- phải vượt qua dãy thiên thạch, tìm cách hạ cánh trong tình huống bị ba chiếc Báo Săn tập kích. Lăng Tranh lái máy bay bảo hộ, yểm trợ đường bay cho cô. Hai chiếc Ngân Bạch Sắc và Tuyết Phong, một trước một sau rời boong thuyền, hòa lẫn vào trong màn đêm đen tối. Tô Di và Lăng Tranh nhìn nhau qua tấm kính thủy tinh khoang thuyền mỉn cười. Bọn họ không ngờ tới đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng song hành bay cùng nhau. Trong sương mù, Tô Di lại lần nữa nhìn thấy vô số những mảnh thiên thạch nằm rải rác trên quỹ đạo đồng bộ không nhịn được lại nhớ tới Thương Chủy. Cô vừa hận vừa sợ, vừa phục tùng vừa cảm kích anh ta. Cảm giác hỗn loạn vừa lóe lên trong đầu cô liền xua đi. Tô Di rất rõ ràng, hôm nay cô phải phấn đấu hết sức, không chỉ vì lời hưa với Thương Chủy mà còn vì muốn xoay chuyển số mệnh của bản thân. Cho nên cô đã rất cố gắng, rất mạo hiểm đến bây giờ mới nhận được hồi đáp. Ngân Bạch Sắc và Tuyết Phong giống bay như mũi tên xé gió, rất kiên định và khéo léo vượt qua dãy thiên thạch. Ban giám khảo ngồi trên Chiến Hoàng theo dõi cuộc chiến của các phi công thông qua rada, trầm mặc không nói nhưng thần sắc rất tán thưởng. Dưới sự bảo hộ của Lăng Tranh, Tô Di thành công ‘bắn trúng’ ba chiếc máy bay ‘địch’, bay qua hơn một nửa quỹ đạo. Cô biết rằng mình chỉ còn cách thành công rất gần. Trước bàn điều khiển trên Chiến Hoàng, phó hạm trưởng Trương nói với thủ hạ sau lưng “ Thấy không, đường bay của cô ấy ngày càng đẹp” “Ý của ngài là?” “Càng gần tới đích, cô ấy không hề thấp thỏm lo sợ mà ngược lại bay càng ổn định.” Phó hạm cười híp mắt nói “ Cho dù cô ấy không có thể lực cường tráng như đàn ông, cũng không phải trời sinh tài năng xuất chúng, nhưng vẫn có thể trong thời gian ngắn thông qua cuộc sát hạch” “Rõ, thưa ngài” “Không cần nhiều lời như vậy” Liên Đạc đứng một bên chen vào nói “ Trấn giữ được vùng trời, chính là hảo hán”. Anh ta hạ thấp giọng nói với Phó hạm “Tôi sẽ gọi điện cho Mộ Tây Đình, tôi muốn giữ lại đứa nhỏ này.” Trong không trung, Tô Di không hay biết gì về suy tính của người trên Chiến Hoàng. Cô đang bay qua khu vực tinh cầu nguy hiểm nhất, nơi có nhiều nhất những mảnh thiên thạch vụn rải rác khắp không gian, càng ngày càng xa Chiến Hoàng. Chỉ cần vượt qua dãy thiên thạch này, cuộc khảo sát của cô lập tức kết thúc viên mãn. Bỗng lúc này, còi báo động từ trung tâm truyền đến thông qua tai nghe, trên màn hình rada trống rỗng trước mặt bất ngờ xuất hiện rất nhiều mục tiêu. Trống rỗng ư? Chỉ có những phi thuyền nhảy siêu quang tốc mới có thể xuất hiện trên màn hình rada trống rỗng. Cô nhanh chóng ngẩng đầu, phút chốc hoang mang. Màu tím, hình tròn, lẳng lặng bay trong không gian, phi thuyền của Trùng tộc. Không nghi ngờ gì nữa, đúng là giặc cỏ Trùng tộc. Nhưng tại sao bọn chúng lại xuất hiện trong địa phận của loài người.? Tô Di hìn trên màn hình viễn vọng thấy bên ngoài phi thuyền trang bị một loạt khẩu pháo. Tô Di mơ hồ cảm thấy bất an.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]