Ngày tháng tư, vạn vật bốn phía sống lại. Nhưng Mạc Bắc lại khổ cực, cát vàng che trời, hiện giờ mùa đông lại kéo dài, ánh trăng lẻ loi treo cao phía chân trời, vầng ánh sáng nhạt chiếu trên cát vàng khiến ban đêm vốn dĩ đã se lạnh lại thêm vài phần cô đơn. Nơi xa xôi có một cái cây khô đơn độc trên cát bị gió thổi đong đưa, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng kêu thê thảm như tiếng nức nở, cát vàng bị cuốn lên cao, gào thét tuỳ ý tung bay trên không trung. Trên cổng thành, gió lạnh thấu xương tuỳ ý thổi vào mặt Thẩm Xu, sợi tóc trên trán hỗn độn tung bay theo gió, đôi mắt cụp xuống, lông mi khẽ run rẩy, đôi mắt như một hồ nước lặng không hề có sức sống. Ánh lửa trong thành lúc sáng lúc tối, thỉnh thoảng còn có tiếng người Hung Nô uống rượu mua vui thoải mái cười to truyền ra. “Hoàng đế trung nguyên cho rằng đưa một công chúa hoà thân tới đây là có thể yên ổn ngồi trên ngôi vị hoàng đế sao? Mấy năm trước ta đấy không dấy binh chẳng qua là do nghỉ ngơi dưỡng sức mà thôi, hoàng đế Trung Nguyên không mang ơn thì thôi đi, còn muốn chúng ta hàng năm phải cống nạp, thật sự coi chúng ta là quả hồng mềm mặc hắn nắm bóp sao?” Vừa dứt lời, tiếng chén rượu bị ném xuống đất lại truyền ra, đủ để biết người đang nói bất bình thế nào. “Mấy ngày trước, ta phái người lấy đồ của công chúa Trung Nguyên này giao cho hoàng đế Trung Nguyên kèm lời nhắn ép bọn họ ngoan ngoãn lui binh, nếu không thì sẽ giết chết công chúa phơi thây hoang dã.” Mấy năm nay Hung Nô bị chèn ép, biên quan đã sớm mất, hiện giờ người Hung Nô nghỉ ngơi dưỡng sức muốn lấy lại biên quan, thẳng tiến vào Sở Kinh. Mà sau khi hai bên giao chiến, Thẩm Xu là công chúa hoà thân gả tới Hung Nô cũng bị mang tội, hiện giờ đang bị trói phía trên cổng thành ủng hộ sĩ khí. Tiếng chửi rủa của người Hung Nô vẫn còn chưa dứt, Thẩm Xu tự giễu nhếch môi, khoé môi vốn dĩ đã khô nứt theo động tác của nàng mà rủ máu, cát vàng uốn lượn từng vòng trên không trung, rất nhanh đã tiêu tán. Giống như tính mạng kéo dài hơi tàn này của nàng vậy, rất nhanh sẽ điêu tàn kết thúc ở nơi tha hương dị quốc, trở thành cô hồn ở nơi vạn dặm cát vàng này. Từ khi tiên đế đăng cơ tới nay, toàn bộ Sở Kinh thành đều biết, nàng là nữ nhi duy nhất của tiên đế chưa xuất giá, là công chúa không được sủng ái trong hoàng cung. Sau khi tiên đế băng hà, hoàng hậu Phùng thị như ý nguyện trở thành Thái Hậu, bà ta bày mưu tính kế khiến cho bất kỳ ai cũng có thể tuỳ tiện dẫm đạp lên chân nàng, hạ nhân cũng chưa có một ai tôn trọng nàng cả. Nghĩ vậy, Thẩm Xu lập tức cảm thấy chua xót, ý cười tự giễu ngày càng sâu. Cả đời này của nàng, giá trị lợi dụng duy nhất chính là hi sinh vì Bắc Lâm, tới nơi man di này hoà thân. Cũng may những năm tháng đau khổ này sắp kết thúc rồi, nàng sắp được giải thoát rồi. Tiếng vó ngựa càng ngày càng gần kéo suy nghĩ của nàng trở về hiện thực, ý thức quay trở lại, ngước mắt nhìn qua, từ nơi cát vàng phía xa có thể thấy được ánh lửa lúc sáng lúc tối, tiếng khôi giáp va chạm như có như không. Mãi cho tới khi đại quân Bắc Lâm tới nơi, Thẩm Xu vẫn cảm thấy không chân thật, nhìn thấy người cố hương nơi tha hương dị quốc, cho dù là chưa gặp mặt bao giờ, Thẩm Xu hiện đang trong hiểm cảnh cũng cảm thấy có vài phần thân thiết. Gió lạnh thấu xương, khôi giáp trên người binh lính bị gió cát thổi bay phấp phới. Thẩm Xu cụp mắt nhìn xuống dưới tường thành, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. “Thần, Bùi Vân Khiêm, bái kiến Linh An công chúa.” Nam nhân dưới cổng thành mặc áo giáp, ý lạnh quanh thân so với thời tiết Mạc Bắc còn nhiều hơn mấy phần. Nam nhân chậm rãi ngẩng đầu, đối diện với hai mắt của hắn, Thẩm Xu thất thần một lát, đáy mắt hắn là một màu đỏ tươi, con ngươi đen lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi. Giọng nói lại ôn hoà khác thường, “Công chúa đừng sợ, thần tới đưa người về nhà.” Thấy rõ người trước mắt, hai mắt Thẩm Xu mờ mịt, hơi nhíu mày, trong lòng cảm thấy khó hiểu. Hắn là… Bùi Vân Khiêm. Là Trấn Quốc đại tướng quân lạnh lùng vô tình trong lời đồn, không phải nói hắn chưa bao giờ quỳ gối hành lễ trước bất kỳ ai sao, nhưng tại sao bây giờ hắn lại dễ dàng quỳ gối dưới chân nàng như vậy? Huống hồ, không phải Bắc Lâm đã bỏ mặc nàng rồi sao? Sao đột nhiên lại phái Bùi Vân Khiêm tới cứu nàng? Giọng nói Bùi Vân Khiêm còn quanh quẩn bên tai nàng, nghi vấn trong lòng bị sự vui sướng và cảm động tách ra, lông mi nàng khẽ run, nước mắt dâng trào. Linh An công chúa. Đã lâu lắm rồi không có ai gọi nàng như vậy. Cố gắng áp chế sự chua xót trong nội tâm, nàng há miệng thở dốc, nghẹn ngào hồi lâu không nói nổi chữ nào. Không đợi Thẩm Xu mở miệng, đại tướng quân Hung Nô Hách Chân đã cười lớn, từng bước chậm rãi đi tới sau lưng nàng. Sau khi thấy rõ người tới phía dưới cổng thành, sắc mặt Hách Chân lập tức trắng bệch, trong mắt hiện lên vẻ oán hận kiêng kị. Sao hắn lại tới đây? Hách Chân thầm mắng: Bọn chuột nhắt Trung Nguyên quả là thất tín bội nghĩa! Vậy mà lại để kẻ điên Bùi Vân Khiêm này tới. Một lát sau, Hách Chân khẽ cười, “Thì ra là Bùi đại tướng quân, không tiếp đón từ xa đi, cơn gió nào đưa Bùi tướng quân tới chỗ ta thế này.” Khoé miệng Bùi Vân Khiêm cười lạnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía hắn ta, không nhanh không chậm mở miệng, “Tiếp đón thì không cần, Hách Chân, thả người.” Nghe vậy, Hách Chân rất có hứng thú nhìn Thẩm Xu một cái, không thể tưởng tượng được đêm khuya Bùi Vân Khiêm lại dẫn đại quân tới đây, chuyện đầu tiên không phải muốn giết chết hắn ta, cũng không phải chinh phục thành trì mà là vì công chúa Bắc Lâm này. Nghĩ vậy, Hách Chân bật cười đặt loan đao trong tay lên cổ Thẩm Xu, “Bùi đại tướng quân nóng tính như vậy làm gì, có hiểu lầm gì thì để ta mở cổng thành nghênh đón Bùi đại tướng quân vào đây rồi chúng ta ngồi xuống nói chuyện, xem xem Bùi đại tướng quân có can đảm này không.” Nói rồi, thanh đao trong tay hắn ta động một cái, một vệt máu đã hiện ra, “Chỉ cần Bùi đại tướng quân vào đây, ta sẽ lập tức thả công chúa Bắc Lâm ra, thế nào? Bùi đại tướng quân?” Bùi Vân Khiêm đứng dưới cổng thành, cho dù không biết Hách Chân đang tính toán cái gì, trong mắt cũng không có cảm xúc, quanh người mang theo vẻ cuồng vọng. “Cứ theo ngươi nói.” Nam nhân ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh đối diện với Hách Chân, sát khí trong mắt càng sâu, không hề do dự mà giống như buột miệng thốt ra. Vẻ âm u trong mắt hắn không giảm, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua Thẩm Xu, chậm rãi dừng trên mặt nàng, cảm xúc phức tạp. Nghe vậy, lông mi Thẩm Xu khẽ run, ngăn chặn nước mắt, thế nhưng tầm mắt nàng mơ hồ, tuyến lệ như bị cắt đứt, từng giọt từng giọt rơi xuống dưới. Trong thành đều là người Hung Nô, nàng đã ở đây nhiều ngày nên biết, trong thành có hàng vạn đại quân Hung Nô. Nếu như Bùi Vân Khiêm vào đây một mình, cho dù hắn có một mình trấn ải, vạn người không mở được thì cũng khó thoát khỏi cái chết. Nàng muốn mở miệng nhưng cổ họng giống như đã bị thứ gì chặn lại, nghẹn ngào không phát ra nổi tiếng nào, chỉ có thể tuyệt vọng lại cảm kích nhìn hắn, liều mạng lắc đầu. Thấy thế, trước mắt Hách Chân sáng ngời, ngẩng đầu nhìn Thẩm Xu đang bị trói trên cổng thành, trong lòng vui vẻ, khuôn mặt mang theo vài phần trào phúng. Không nghĩ tới mấy năm nay Bùi Vân Khiêm càng ngày càng kém, hắn ta không thể tưởng tượng nổi có một ngày mình lại có thể sử dụng một nữ nhân bắt chẹt kẻ điên giết người không chớp mắt này. Mấy năm trước hắn ta lãnh quân tấn công biên cảnh Bắc Lâm, lần đầu tiên giao thủ với Bùi Vân Khiêm đã bị hắn dùng một mũi tên bắn trúng mắt phải. Bây giờ chính là lúc báo thù một mũi tên khi đó. Nghĩ tới đây, ý trào phúng trên mặt hắn ta càng sâu, cái gì mà chiến thần đại tướng quân chứ, cũng chỉ có thế mà thôi. Bùi Vân Khiêm nhếch cằm, sát khí trong mắt khẽ động, gằn từng chữ một, “Nếu ngươi dám động vào nàng, ta sẽ giết sạch cả tộc Hung Nô, nói là làm.” Nghe vậy, Hách Chân không khỏi run rẩy, cả người rét lạnh. Nhưng mà chỉ một lát, hắn ta lại thoải mái, chỉ cần Bùi Vân Khiêm dám đi vào trong thành, nhất định có đi mà không có về. Nam nhân trước mắt khí thế cường đại, Hách Chân ép buộc bản thân trấn định, mở miệng nói, “Bùi đại tướng quân yên tâm, người Hung Nô chúng ta nói lời giữ lời, chỉ cần tướng quân vào thành, ta nhất định sẽ phải người đưa công chúa trở về, có thể giữ được mạng của công chúa hay không còn phải xem ý tướng quân rồi.” Bùi Vân Khiêm khẽ nhíu mày, ngón tay siết chặt, cũng không nhìn Thẩm Xu nữa. Hắn chậm rãi ngước mắt, đáy mắt là ánh sáng vụn vặt, trên mặt không có biểu cảm dư thừa, giọng nói cũng bình tĩnh lạ thường, cho dù là gió rét thấu xương của Mạc Bắc cũng không bằng sự lạnh lẽo quanh người hắn. “Mở cổng thành, giao người ra đây ta sẽ đi vào.” Nghe vậy, Hách Chân thu đao đang đặt trên cổ Thẩm Xu, hào sảng cười lớn, “Được! Bùi tướng quân quả nhiên sảng khoái. Người đâu, mau cởi trói cho công chúa.” Hách Chân vừa ra lệnh, binh lính Hung Nô phía sau đã nhanh chóng cởi trói cho Thẩm Xu, áp giải nàng đi ra ngoài thành. Tuy nói người Hung Nô lo trước cho khỏi hoạ, nhưng thanh danh Bùi Vân Khiêm ở bên ngoài vẫn khiến bọn chúng kiêng kị, không dám lơ là cảnh giác, hai binh lính Hung Nô đưa Thẩm Xu đi có vẻ còn sợ hãi hơn nàng. Cổng thành mở ra, Thẩm Xu bị đẩy tới trước cổng thành, cách chỗ Bùi Vân Khiêm đang đứng khoảng trăm mét. Dưới ánh trăng, làn da nam nhân trắng sáng, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng, áo giáp trên người phản chiếu ánh sáng, bước chân chậm rãi lại gần. Tới trước cổng thành, Bùi Vân Khiêm lạnh lùng nói, “Thả người.” Hách Chân phất tay để hai người áp giải Thẩm Xu đi vào trong, cùng lúc đó, trên cổng thành phía sau bỗng nhiên xuất hiện vô số cung thủ ẩn mình trong bóng đêm. Hai người vừa đi tới cổng thành, nháy mắt, vô số mũi tên được bắn ra. “Bùi Vân Khiêm –” Vạn tiễn tề phát. Vốn dĩ Thẩm Xu tưởng rằng mình sẽ táng thân trên cát vàng, lại không nghĩ tới, trong chớp nhoáng, cổ tay Thẩm Xu chợt lạnh, nháy mắt đã thoát khỏi sự khống chế của người Hung Nô phía sau. Mà ám vệ vốn cách xa cổng thành mấy thước không biết đã xuất hiện trên tường thành Hung Nô từ lúc nào, cung thủ đang mai phục tại chỗ cũng liên tiếp mất mạng, đại quân Bắc Lâm phía sau cũng nháy mắt dùng tấm chắn che phía trước hai người, Bùi Vân Khiêm mang theo nàng không một thương tích ra khỏi cổng thành. Thấy thế, Hách Chân phía trên khó tin nhìn mọi chuyện vừa xảy ra, nổi trận lôi đình. “Bắn tên cho ta, giết chết bọn họ!” “Tướng quân, cung thủ của chúng ta đều bị giết rồi.” Nghe vậy, Hách Chân lập tức đạp binh lính một đạp, “Đuổi theo cho ta!” Một chuyến này của Bùi Vân Khiêm là gạt Sở Kinh thành tự mình xuất binh, vậy nên số người mang theo chỉ khoảng 5000 người, sau khi thành công cứu được Thẩm Xu, Bùi Vân Khiêm cũng không hề trì hoãn đưa theo Thẩm Xu chạy tới biên cảnh Bắc Lâm. Nhưng Mạc Bắc nhiều năm khổ hàn, gió cát đầy trời, ban ngày còn đỡ nhưng ban đêm mọi người không thể thích ứng thời tiết sa mạc, càng miễn bàn tới việc phân biệt rõ phương hướng, trời còn chưa sáng đã bị đại quân Hung Nô phía sau đuổi kịp. Nhìn đại quân Hung Nô vây quanh trước mắt, đáy mắt Bùi Vân Khiêm hiện lên sát khí, dùng sức nắm chặt kiếm trong tay, chỉ một động tác đã khiến Bùi gia quân phía sau hiểu ý xông lên chém giết với đại quân Hung Nô, xé ra một kẽ hở lớn trong vòng vây vạn người. Cũng chính là lúc này, Bùi Vân Khiêm đưa theo Thẩm Xu và ám vệ lao ra khỏi vòng vây, tiếp tục chạy trốn. Trong sa mạc, ngày đêm luân phiên nhau rất nhanh, chỉ chớp mắt Thẩm Xu đã đi theo Bùi Vân Khiêm trong sa mạc được ba ngày, ba ngày này đại quân Hung Nô phía sau đuổi theo không bỏ, trải qua trận chiến lần trước, người của Bùi Vân Khiêm đã không còn nhiều lắm, trừ mấy chục ám vệ bên người thì cũng chỉ còn chưa tới một trăm binh lính. “Bùi tướng quân.” Đã nhiều ngày rồi, trừ ba ngày trước Thẩm Xu mở miệng nói một tiếng cảm ơn với Bùi Vân Khiêm xong thì không dám mở miệng nữa, hiện giờ nàng cân nhắc hồi lâu mới quyết định nói. Nghe vậy, động tác trên tay Bùi Vân Khiêm dừng lại, hiển nhiên không ngờ Thẩm Xu sẽ chủ động nói trước. Một lúc lâu sau, Bùi Vân Khiêm cắm thanh kiếm trên tay lên cát, quay đầu nói, “Công chúa có gì dặn dò.” Giọng nói Bùi Vân Khiêm như pha trộn bởi cát, trầm thấp khàn khàn lại cung kính khiêm tốn, không hề có một chút bất kính. Thẩm Xu mím môi, có chút ngoài ý muốn, bởi vì đã lâu rồi không có ai nói chuyện cung kính với nàng như vậy. Trầm mặc một hồi, Thẩm Xu lại lần nữa mở miệng nói, “Nếu không, Bùi tướng quân giao bổn cung cho người Hung Nô lần nữa đi, cùng lắm thì chết thôi mà.” Nói rồi, Thẩm Xu nhìn số binh lính không còn bao nhiêu phía sau Bùi Vân Khiêm, khẽ nói, “Cũng tốt hơn là liên luỵ tính mạng của người vô tội, ơn cứu mạng của tướng quân, kiếp sau Thẩm Xu sẽ báo.” Không đợi Bùi Vân Khiêm đáp lời, bên tai đã truyền tới tiếng hét hò của đại quân Hung Nô. Bùi Vân Khiêm nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, hắn cụp mắt rút thanh kiếm vừa cắm lên cát ra. Thẩm Xu nhìn thấy môi mỏng của hắn khẽ mở nói câu gì đó. Gió lạnh bay phất phới, Thẩm Xu trơ mắt nhìn người của Bùi Vân Khiêm từng người từng người ngã xuống. Cuối cùng. Hàng vạn mũi tên bắn ra. Thẩm Xu nhắm mắt. Gió lạnh thổi qua, vết máu uốn lượn trên cát vàng, biến thành từng bông hoa đỏ lớn. Trong nháy mắt trước khi nhắm mắt, giọng nói trầm thấp của Bùi Vân Khiêm truyền vào bên tai Thẩm Xu. Nàng nghe thấy, Bùi Vân Khiêm nói. “Đừng sợ, thần đưa người về nhà.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]