Ngoài doanh trướng bỗng có gió thổi vào khiến ngọn nến trên bàn nhẹ nhàng lay động, thổi tan bớt vài phần kiều diễm, cũng làm cho Bùi Vân Khiêm tỉnh táo hơn một chút. Thành trì Bùi Vân Khiêm vất vả lắm mới tạo lên được sụp đổ trong nháy mắt này, quân lính tan rã. Hô hấp của hắn có chút dồn dập, đưa tay ôm eo Thẩm Xu rồi xoay người dồn nàng vào trong tường, chậm rãi cúi đầu tới gần Thẩm Xu. Đôi tay Thẩm Xu bị hắn đè nặng, một bàn tay giam cầm bên hông nàng, ánh mắt nhìn nàng hơi loé lên, mắt thấy khuôn mặt Bùi Vân Khiêm đang dần phóng đại, mùi gỗ đàn hương nhàn nhạt quẩn quanh chóp mũi, đến hô hấp của đối phương cũng có thể ngửi thấy rõ ràng. Thẩm Xu không nhúc nhích, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt hạnh ướt dẫm giống như hồ nước xuân tháng ba, nàng nhìn hắn với vẻ khẩn trương. Bùi Vân Khiêm cụp mắt nhìn nàng hồi lâu, bỗng chốc cúi đầu hôn một cái lên môi nàng rồi rời đi ngay. Giọng nói hắn trầm thấp, ẩn nhẫn như sắp mất tiếng tới nơi, giống như trộn lẫn mây mù lại dịu dàng tới lạ, “Đừng nhìn ta như vậy.” Hắn sắp không nhịn nổi nữa rồi. Hầu kết hắn chuyển động, đáy mắt phiếm hồng, trên trán mang theo tầng mồ hôi mỏng, cười cà lơ phất phơ, “Nếu không, thần sẽ cho rằng công chúa cố ý quyến rũ thần đấy.” Nói xong, không đợi Thẩm Xu đáp lại, Bùi Vân Khiêm đã chủ động buông nàng ra rồi lui về sau mấy bước, “Đi đi, Chu Tước đợi ở bên ngoài, nàng ta sẽ đưa nàng tới chỗ Lâm Lãng.” Vừa dứt lời, Bùi Vân Khiêm lạnh lùng kêu Chu Tước đang đợi phía ngoài vào trong, thấy bầu không khí và thần sắc của Bùi Vân Khiêm, Chu Tước hơi sửng sốt một chút rồi cũng hiểu rõ. Sắc mặt nàng ấy hơi thay đổi, đi tới chỗ Thẩm Xu đưa nàng đi còn không quên trấn an, “Phu nhân yên tâm, tướng quân sẽ có cách giải quyết.” Vốn dĩ Thẩm Xu không yên tâm cho lắm, nhưng Bùi Vân Khiêm kiên trì cố chấp, nàng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng cách giải quyết của hắn, Bùi Vân Khiêm không muốn nàng ở lại vậy nàng sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Thẩm Xu vừa mới bước ra khỏi doanh trướng, cả người Bùi Vân Khiêm đã mềm nhũn nháy mắt ngã ngồi ra sau ghế, hắn đưa tay chống đỡ góc bàn rồi phun ra một búng máu. Vừa rồi hắn mới phong bế kinh mạch của chính mình, bây giờ hoàn toàn bị phá tan. Bùi Vân Khiêm chậm rãi đứng dậy đưa tay lau máu nơi khoé miệng, khẽ cong môi, cũng may nàng không nhìn thấy. Chu Tước ra ngoài lập tức nói tình hình của Bùi Vân Khiêm cho Tần Tuần biết, mà Tần Tuần vừa bước vào trong đã thấy một màn hộc máu này, sợ tới mức vội vội vàng vàng đi tìm thứ thuốc có thể trị bách bệnh Diệp thần y điều chế ra cho Bùi Vân Khiêm uống. Nếu như Diệp Minh Tu biết được viên thuốc có thể giải bách độc mà ông dùng mấy chục năm mới nghiên cứu ra được bị Bùi Vân Khiêm dùng để giải mê tình tán, sợ là sẽ tức giận tới mức trực tiếp ngất xỉu mất. Sau khi uống thuốc xong, Bùi Vân Khiêm mới cảm thấy dễ chịu hơn chút, thế nhưng thân thể vẫn cứ nóng bừng. Một lát sau, hắn mở miệng, “Mang cho ta một bồn nước lạnh tới đây, ta muốn tắm gội.” Nghe vậy, Tần Tuần giật mình, cánh tay Bùi Vân Khiêm còn có vết thương cũ, trước kia Diệp thần y từng dặn dò không được ngâm nước lạnh, dễ phát bệnh cũ. Nhưng mà tình hình bây giờ, tướng quân lại không chịu viên phòng với phu nhân, bằng sự hiểu biết bao lâu nay của hắn với tướng quân, tướng quân nhất định sẽ không chạm vào nữ nhân khác, lúc này, nước lạnh chính là biện pháp giải quyết duy nhất. Tần Tuần không trì hoãn nữa, lập tức xoay người ra ngoài. Thẩm Xu được Chu Tước dẫn qua doanh trướng khác, trên đường đi vừa hay gặp phải Tần Tuần đang chuẩn bị nước cho Bùi Vân Khiêm tắm gội. Nhìn thấy Thẩm Xu, Tần Tuần ngẩn ra một cái, nhớ tới một màn vừa rồi trong doanh trướng, trong lòng không khỏi cảm thán, rốt cuộc là tướng quân để ý tới phu nhân bao nhiêu, vậy mà dưới tính huống nguy cấp cho dù có phải phong bế kinh mạch, khí huyết chuyển ngược cũng không muốn chạm vào phu nhân lúc ấy. Chẳng lẽ, phu nhân còn quan trọng hơn cả tính mạng của ngài ấy sao? Một lúc lâu sau, Tần Tuần mới khôi phục tinh thần, khom người nói, “Phu nhân.” “Tướng quân sao rồi?” Tần Tuần hơi gật đầu, cung kính nói, “Phu nhân yên tâm, tướng quân đã dùng giải dược của Diệp thần y, không có gì đáng ngại.” Nghe vậy, coi ngươi của Thẩm Xu sáng lên, “Thật thế sao? Vậy ta trở lại xem tướng quân.” Nói rồi, Thẩm Xu xoay người muốn đi. Thấy thế, Tần Tuần nhanh chóng chạy tới ngăn cản, nếu bây giờ phu nhân trở về không phải là thêm dầu vào lửa sao, hắn biết tìm đâu thêm một viên giải dược nữa cho tướng quân bây giờ? “Phu nhân, tướng quân vẫn đang điều khí, phu nhân cũng biết tướng quân trúng dược gì, lúc này nếu phu nhân trở lại, đối với tướng quân hay phu nhân cũng không phải chuyện tốt.” Nói rồi, Tần Tuần khom người, “Phu nhân hãy suy nghĩ thật kỹ.” Nghe vậy, bước chân Thẩm Xu dừng lại, nàng mím môi, trong lòng cân nhắc hồi lâu mới nói, “Được, vậy Tần hộ vệ hãy chăm sóc tướng quân thật tốt, ngày mai ta sẽ trở lại thăm tướng quân.” “Thuộc hạ nhất định sẽ chăm sóc cho tướng quân.” Nói rồi, Tần Tuần lập tức xoay người rời đi, cơ thể tướng quân không thể trì hoãn lâu được. Thẩm Xu một đường tâm sự nặng nề đi theo Chu Tước tới một doanh địa khác, nàng cố ý thả nhẹ bước chân, bởi vì Bùi Vân Khiêm từng nói, khu vực bên này là chỗ ở của Phùng Thái hậu. Ngay khi sắp tới doanh trướng của Lâm Lãng, bước chân Chu Tước hơi dừng lại giống như đột nhiên nhớ tới điều gì, thần sắc cũng mang theo vài phần rối rắm. Thấy thế, Thẩm Xu dừng bước quay đầu hỏi, “Làm sao vậy?” Chu Tước khom lưng, “Phu nhân thứ tội, thuộc hạ vừa mới nhớ tới có chút chuyện phải làm nên mới thất thần.” “Nếu có chuyện quan trọng thì ngươi cứ đi làm trước đi, nói cho ta biết doanh trướng ở đâu để tự mình ta đi là được.” Chu Tước ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Xu, cảm xúc trong mắt phức tạp khó xử. Mệnh lệnh của Bùi Vân Khiêm là đưa Thẩm Xu tới doanh trướng, nhưng nếu bây giờ nàng ấy đi rồi, lỡ như trên đường Thẩm Xu xảy ra chuyện gì… Thấy thế, Thẩm Xu nhịn không được nói, “Không sao đâu, ngươi cứ đi đi, dù sao doanh trướng cũng không xa, cũng chỉ còn mấy chục bước nữa thôi mà, huống hồ thủ vệ doanh địa cũng rất nghiêm ngặt, ta sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Chu Tước suy nghĩ kỹ càng nhìn Thẩm Xu, trong lòng cân nhắc hồi lâu mới nói, “Vậy phu nhân cẩn thận, doanh trướng ở ngay phía trước, ngay góc là tới rồi.” Thẩm Xu gật đầu dịu dàng nói, “Ta nhớ rồi.” “Thuộc hạ cáo lui.” Nói xong, Chu Tước khom lưng hành lễ rồi xoay người rời đi. Sau khi Chu Tước đi rồi, Thẩm Xu mới xoay người đi về hướng Chu Tước chỉ cho mình, vừa mới đi vào lối rẽ, nàng đã nghe thấy doanh trướng phía sau truyền tới tiếng vang sột soạt. Thẩm Xu quay đầu nhìn thoáng qua mà không để ý, bước chân tiếp tục đi. Nhưng mà, doanh trướng đó lại truyền ra một tiếng cười khẽ khiến bước chân Thẩm Xu dừng lại trong nháy mắt. Nàng hơi nhíu mày, đờ đẫn xoay người, khó tin nhìn doanh trướng phía sau lưng mình. Âm thanh này là… Thẩm Xu bị suy nghĩ của mình doạ sợ, bây giờ đã là đêm khuya, theo lý mà nói người nọ không thể nào xuất hiện ở đây được. Nghĩ vậy, Thẩm Xu nhịn không được ngẩng đầu nhìn màu cờ trên đỉnh doanh trướng. Màu xanh. Bởi vì số người đi săn đông đảo, cho nên vì hoàng thất khác nhau, doanh trướng của đại thần và hạ nhân mỗi đỉnh sẽ được treo một lá cờ màu sắc khác biệt, mà màu xanh đúng là doanh trướng của đại thần trong triều. Nghĩ vậy, trái tim Thẩm Xu không khỏi đập nhanh hơn, nàng chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại ở doanh trướng trước mặt. Tiếng động trong doanh trướng vẫn còn tiếp tục, một lúc lâu sau, Thẩm Xu khẽ thở ra một hơi, bước chân nhẹ nhàng chậm rãi ghé sát vào bên cạnh doanh trướng. Giọng của người kia, nàng sẽ không nghe lầm. Thẩm Xu ghé sát một bên, từ khe hở bức mành mà nhìn vào bên trong. Trong doanh trướng, ánh nến lúc sáng lúc tối, trên giường có hai thân ảnh triền miên cuốn vào nhau, tấm rèm bị gió thổi khẽ lay động. Âm thanh của nữ nhân trên giường lại lần nữa truyền vào tai Thẩm Xu, nghe thấy nó khiến nàng hận không thể nhìn đi chỗ khác, lỗ tai cũng chỉ muốn đóng lại. Một lát sau, tấm rèm bị gió thổi bay, chỉ một chớp mắt Thẩm Xu đã thấy rõ nữ nhân trên giường là ai. Là Phùng Tranh, Thái Hậu Phùng Tranh. Hô hấp Thẩm Xu nháy mắt dừng lại, theo bản năng vội vàng che miệng, sợ phát ra một chút âm thanh, bàn tay cũng đã siết chặt, nàng biết, nếu bị người trong doanh trướng phát hiện ra, hậu quả thế nào nàng cũng không dám tưởng tượng. Không đợi Thẩm Xu khôi phục tinh thần, trong doanh trướng đã truyền ra giọng nói yếu ớt, người kia khẽ gọi một câu, “Phùng lang.” Nghe vậy, Thẩm Xu tức khắc đờ người tại chỗ. Phùng lang? Vừa rồi rèm cửa bay lên, nàng chỉ kịp nhìn thấy rõ Phùng Thái hậu, chưa nhìn thấy nam nhân trên giường với bà ta là ai. Nhà mẹ đẻ của Phùng Thái hậu họ Phùng, chẳng lẽ… Nghĩ vậy, Thẩm Xu lại cảm thấy khó tin, tựa như nàng đã phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa. Một bí mật đủ để hoàn toàn đánh đổ Phùng Thái hậu. Thẩm Xu cứng đờ lần nữa nhìn vào trong khe hở. Một lát sau, nàng vội nhắm mắt. Tấm rèm bay lên lộ ra một nửa bên mặt, không phải Phùng thượng thư trước gặp trong yến hội thì còn có thể là ai. Theo nàng biết, Phùng thượng thư là ca ca cùng cha khác mẹ của Phùng Thái hậu, sao lại… Một lát sau, âm thanh trong doanh trướng dần trở nên bình tĩnh, mơ hồ truyền tới tiếng sột soạt thay quần náo. “Đêm nay bao giờ nhị muội trở về?” Giọng nữ kiều mị lại truyền tới, “Ngày thường ta gọi chàng một tiếng huynh trưởng, chàng thật sự coi người ta là muội muội của mình rồi?” Âm thanh trong phòng còn đang tiếp tục, nếu không phải hôm nay bỗng nhiên bắt gặp hai người này tư tình với nhau, sợ là cả đời này Thẩm Xu cũng sẽ không biết Phùng Thái hậu vậy mà không phải con gái ruột của Phùng gia. Trước giờ Thẩm Xu chỉ biết Phùng Thái hậu có lén lút tư thông với người khác, lại không biết người nọ là ai, hôm nay cơ duyên xảo hợp đã khiến nàng biết được bí mật của bà ta. Nếu như Phùng Thái hậu không phải con gái ruột của Phùng gia, sợ là trước khi bà ta tiến cung cũng đã không trong sạch với Phùng thượng thư, một khi đã vậy, không chỉ là người đang ngồi trên ngôi vị hoàng đế kia có huyết mạch không thuần, mà ngay cả vị công chúa kiêu ngạo vênh váo, thân phận thật sự của Kính An công chúa Thẩm Diên cũng còn chờ phải kiểm chứng. Hiện giờ trong lòng Thẩm Xu hoảng sợ, một lúc lâu sau mới nhớ tới tình cảnh của mình, nàng ngẩng đầu nhìn xung quanh, xác định không có người mới cử động thân mình. Khôi phục lại tinh thần, Thẩm Xu mới nhớ mình đã làm điều thừa, Phùng Thái hậu là người tâm tư kín đáo, bí mật tư thông với Phùng thượng thư, tất nhiên sẽ điều hạ nhân tuần tra xung quanh đi chỗ khác. Có lẽ là do nàng ngồi xổm ngoài doanh trướng đã lâu, vừa mới đứng lên hai chân đã mềm nhũn, sợ tới mức khiến nàng vội đỡ lấy móc treo ngoài doanh trướng. “Ai!” Ban đêm yên tĩnh lạ thường, tiếng vang không lớn không nhỏ kinh động người phía bên trong. Thấy thế, trái tim Thẩm Xu run rẩy lẩy bẩy, bất chấp hai chân mỏi nhức, xoay người chạy vào doanh trướng phía sau, vừa mới chui vào trong đã không kịp phòng bị đâm phải lồng ngực nóng bỏng, cả người Thẩm Xu lung lay, trực tiếp ngã về phía sau. Vốn tưởng rằng mình sắp ngã rồi, không nghĩ tới giây tiếp theo, bả vai đã được người ta dùng sức kéo trở lại, Thẩm Xu theo bản năng đưa tay đỡ lấy mới không đâm vào lồng ngực người ta nữa. Bốn mắt nhìn nhau. Thẩm Xu hơi sửng sốt, nam nhân trước mắt tươi cười như đắm mình trong gió xuân, bàn tay khẽ xoa lưng nàng, ngữ khí ôn hoà trước sau như một. “Đừng sợ, là ta, không có việc gì nữa rồi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]