Màn đêm buông xuống, mọi âm thanh đều trở nên tĩnh lặng. Bóng tối đã lặng lẽ phủ kín tới tận phía chân trời, mơ hồ chỉ có thể nhìn thấy chút ánh sáng hơi lộ ra phía sau những đám mây đen.
Lúc Thẩm Xu mơ mơ màng màng tỉnh lại cũng đã là chuyện của hơn nửa canh giờ sau đó, nàng chậm rãi mở mắt, chỉ cảm thấy trên đầu bị thứ gì đó cột lấy, trước mắt bị vải đen che mất, tay chân cũng bị người ta dùng dây thừng trói chặt.
Trái tim Thẩm Xu trùng xuống, nháy mắt nhớ lại làm sao mình lại ở đây, nàng theo bản năng giật giật chân tay mới phát hiện mình đang bị trói ở một thân cây to, toàn bộ nửa trên cơ thể đều không thể động đậy được.
Nghĩ vậy, Thẩm Xu giật giật thân mình, tay không tự giác chạm loạn loạn tới một chút cỏ dại ướt át hay bùn đất gì đó, giống như còn có cả bụi vậy.
Ngón tay Thẩm Xu nắn vuốt thứ trên tay mình, trong lòng không khỏi sinh nghi, gần đây trời không hề mưa, bùn đất và cỏ dại sao lại ẩm ướt như thế, còn cả loại bụi quyện chung với bùn đất nữa, trong không khí giống như còn ngửi thấy mùi tro.
Nếu nàng đoán không lầm, chắc hẳn nàng bị người ta nhốt vào căn miếu đổ nát sớm đã bị chặt đứt hương khói ở ngoại thành kia.
Nàng thử động tay lần nữa, cũng may hai tay cũng không phải bị trói ngược lại ra sau, Thẩm Xu thử đưa tay sờ dây trói trên cổ của mình.
Thẩm Xu nhíu mày, đây là dây thường dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-sung-vi-thuong/915800/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.