Chương trước
Chương sau
Nghe vậy, ánh mắt Thẩm Xu như đông cứng lại, hàng mi run run, theo bản năng quay đầu lại. Chỉ thấy ở hành lang dài phía bên kia, Bùi Vân Khiêm đang khoanh tay đứng nhìn, trên mặt không có bất kì biểu tình gì, toàn thân lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi, đôi con ngươi lạnh lùng đáng kinh ngạc.
Bùi Vân Khiêm.
Không phải hôm nay sáng sớm hắn đã xuất phủ có việc rồi sao, tại sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?
Thẩm Xu ngây người đứng tại chỗ, dường như hắn luôn có thể xuất hiện đúng lúc nàng đang ở trong tình thế nguy cấp, nhưng chẳng phải hắn đang tức giận với nàng sao?
Nghĩ thế, trong lòng Thẩm Xu ngũ vị tạp trần, trong lúc nhất thời không biết tay chân nên đặt nơi nào, mãi cho đến khi người nọ tới gần nàng mới phản ứng lại, ngẩng đầu khẽ gọi một tiếng, “Tướng quân?”
Bùi Vân Khiêm rũ mắt nhìn nàng một cái, nhàn nhàn ‘ừm’ một tiếng che nàng ở sau, dư quang liếc Thẩm Việt ở phía sau, ánh mắt có chút mất tự nhiên nhưng một lát sau đã giấu đi.
Rồi sau đó, một lần nữa ánh mắt hắn dừng trên người Thẩm Diên, giọng nói lạnh lùng không mang theo chút phập phồng, “Công chúa còn chưa trả lời, vừa rồi ngươi muốn làm gì phu nhân của bổn tướng quân?”
Biểu tình Thẩm Diên cứng đờ, nháy mắt trắng bệch.
Rõ ràng Bùi Vân Khiêm mới là thần tử, nhưng hôm nay bị hắn hỏi chuyện, Thẩm Diên lại không tự giác sợ tới mức run rẩy, một chút tự tin cũng không có.
Không khí nháy mắt rơi vào im lặng, hai bên giằng co. Thẩm Diên cúi đầu sắc mặt trắng bệch, đoàn người phía sau nàng ta cũng cúi gằm mặt xuống, thở mạnh cũng không dám, hận không thể lập tức đào hố rồi chui vào đó, sợ Bùi Vân Khiêm không vui thì bọn họ tới số.
Thấy Thẩm Diên không nói lời nào, Cố Bắc Kỳ ở một bên cân nhắc nửa ngày mới bất đắc dĩ bước ra hoà giải, nhưng ngại sự uy hiếp của Bùi Vân Khiêm, hắn cũng chỉ có thể kẹp chặt cái đuôi làm người, vừa nghĩ không nên chọc giận sát thần này, lại muốn cố làm cho qua chuyện này.
Một lúc lâu sau, Cố Bắc Kỳ cười nói, “Bùi tướng quân hiểu lầm rồi, chẳng qua là Kính An công chúa và Linh An công chúa chơi đùa với nhau chút thôi.”
Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm nhíu mày, con dao sắc bén trong mắt không hề giảm bớt, lạnh lùng nhìn qua, “Bổn tướng quân có để ngươi nói chuyện chưa?”
Nụ cười lấy lòng của Cố Bắc Kỳ cứng lại, làm trò trước mặt nhiều người như vậy, không ngờ Bùi Vân Khiêm lại không để lại mặt mũi cho hắn ta.
Cố Bắc Kỳ nhíu mày, không nói đến phía sau còn có một đống hạ nhân đứng nghe, huống hồ gì Thẩm Diên cũng đứng nhìn bên cạnh, nói sao thì hắn cũng đường đường là Thế tử gia, nếu không phản bác một vài câu thì chẳng phải là quá hèn nhát sao.
Nghĩ vậy, Cố Bắc Kỳ nuốt nức miếng, to gan mở miệng.
“Cho dù hai vị công chúa có mâu thuẫn thì cũng là chuyện của hoàng thất, dù sao Kính An công chúa cũng là kim chi ngọc diệp, Bùi tướng quân vẫn là không nên… đi quá giới hạn.”
Nhìn sắc mặt Bùi Vân Khiêm càng ngày càng trở nên âm trầm, Cố Bắc Kỳ càng nói không được tự tin.
Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm không để bụng cười nhạt một tiếng, cong môi lần nữa ngước mắt nhìn qua, sự lạnh lùng trong mắt không giảm, ngữ khí mang theo cuồng vọng đã có sẵn từ khi sinh ra.
“Thê tử của Bùi Vân Khiêm ta, với hoàng thất Thẩm thị có liên quan gì?”
Nói rồi hắn híp mắt mang theo nguy hiểm, khoé miệng không che giấu khinh thường, giọng nói là sự uy nghiêm không ai có thể xía vào.
“Đi quá giới hạn? Ngươi thì là ai chứ? Khi nào tới lượt ngươi dám khoa tay múa chân trước mặt bổn tướng quân?”
Bùi Vân Khiêm từng bước ép sát, sau lưng Cố Bắc Kỳ đã cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, lời tới bên miệng cũng không dám nói gì nữa. Hắn ta có dự cảm, chỉ cần hắn ta nói thêm một chữ nữa thôi là ánh mắt Bùi Vân Khiêm có thể xẻo thịt hắn mất.
Thấy thế, Bùi Vân Khiêm liếc hắn ta thêm cái nữa, không hề che giấu sự khinh thường trong mắt.
Nếu là ngày thường, bây giờ đứng ở đây, một người đáng để xách giày cho hắn cũng không có, hắn chỉ mới tới muộn một chút thôi mà lại có người dám ăn gan hùm mật gấu dám động tới người của hắn, thật sự coi Bùi Vân Khiêm hắn là người chết rồi sao?
Rõ ràng đã tới gần tháng tư xuân về hoa nở, nhưng lúc này những người đứng trong hành lang dài đều cảm thấy lạnh buột sống lưng, gió rét từng đợt.
Mà Thẩm Diên ở một bên sớm đã run chân, nghe câu tiếp theo của Cố Bắc Kỳ càng tức giận mà không thể bộc phát, đều nói tửu tráng túng nhân đảm*, hôm nay sao chưa uống rượu mà lại không mang theo đầu óc như thế chứ?!
(*uống rượu vào sẽ khiến người ta to gan hơn)
“Nếu công chúa không chịu nói, vậy thì để cung nữ kia thay ngươi nói.”
Bùi Vân Khiêm lạnh lùng liếc Hương Thảo đứng ở một bên, “Không bằng ngươi nói xem, vừa rồi Kính An công chúa muốn làm gì?”
Nghe vậy, cả người Hương Thảo cứng đờ, đôi chân mềm nhũn quỳ xuống đất.
Bùi Vân Khiêm cười nhạt, “Hỏi thì trả lời, hành lễ lớn như vậy làm gì? Bổn tướng quân cũng không ăn ngươi.”
Mấy cung nữ đứng phía sau Thẩm Diên nghe thấy lời này cũng không dám thở mạnh, dáng vẻ bây giờ so với mãnh thú ăn thịt người còn đáng sợ hơn.
“Nô tỳ… Nô tỳ không biết…”
Bùi Vân Khiêm thu hồi ý cười nơi khoé miệng, ngữ khí bình thản không gợn sóng, “Không biết sao? Người đâu, kéo xuống đánh cho ta, đánh xong có lẽ sẽ biết thôi.”
Nghe vậy, mọi người trên hành lang sửng sốt, nào có người chưa xét xử đã lôi ra đánh như vậy? Huống hồ lý do này cũng quá gượng ép rồi.
Bùi Vân Khiêm đã bày kế, Tần Tuần cũng không trì hoãn, lập tức đưa theo người kéo cung nữ đang quỳ trên đất xuống.
Một lát sau, trên hành lang dài vang lên tiếng kêu khóc thảm thiết của cung nữ khiến người ta hãi hùng khiếp vía, ai ai cũng hít một ngụm khí lạnh.
Bùi diêm vương tàn nhẫn độc ác quả nhiên danh bất hư truyền.
Không quá thời gian một nén nhang, Tần Tuần đưa người kéo một cung nữ cả người đầy máu quay trở về.
“Tướng quân, không còn thở rồi.”
Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm không cho là đúng, mí mắt cũng không nhìn một cái, tuỳ ý nói, “Thế sao? Ai bảo đánh mạnh vậy chứ.”
Chiêu giết gà doạ khỉ này khiến hàng dài người trên hành lang kinh hồn bạt vía, hôm nay Bùi Vân Khiêm tới đây rõ ràng là để chống lưng cho Thẩm Xu. Nghĩ vậy, bọn họ bắt đầu hồi tưởng lại trước đây có từng bất kính với Thẩm Xu hay không, sợ một ngày nào đó sẽ có kết cục giống như Hương Thảo. Nếu như Bùi Vân Khiêm muốn bóp chết mấy cung nữ nhỏ nhoi như bọn họ thì không phải chỉ như bóp chết mấy con kiến thôi sao.
“Nếu đã chết, vậy thì ném tới bãi tha ma đi, miễn cho Kính An công chúa kinh ngạc.
Nói rồi, Bùi Vân Khiêm giương mắt nhìn qua, “Công chúa thấy bổn tướng quân nói có đúng không?”
Thẩm Diên đã sớm sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, không dám nhìn Hương Thảo cả người đầy máu kia, giọng nói run rẩy, “Bùi… Bùi tướng quân nói phải.”
Khoé miệng Bùi Vân Khiêm xẹt qua một nụ cười châm chọc, thu hồi ánh mắt phân phó, “Tần Tuần, sau này nếu như có người dám bất kính với Linh An công chúa, mặc kệ là ai cũng đánh gần chết cho bổn tướng quân.”
“Vâng.”
Ánh mắt lạnh lùng của Bùi Vân Khiêm đảo qua mọi người, không chút để ý nói, “Từ trước đến nay bổn tướng quân bênh vực người mình không nói đạo lý, nếu ai dám động vào người của ta, ta nhất định sẽ bắt người đó trả giá gấp trăm lần, mấy người biết chưa?”
Nghe vậy, các cung nữ phía sau lưng Thẩm Diên đồng thời quỳ rạp xuống đất, “Nô tỳ đã biết.”
Một lúc lâu sau, Thẩm Diên mới nghiến răng nghiến lợi nói ra bốn chữ, “Bổn cung, đã biết.”
Bùi Vân Khiêm thu hồi tầm mắt, khoé miệng xẹt qua nụ cười trào phúng, nhóm người này đúng là không thú vị.
Xử lý xong xuôi, Bùi Vân Khiêm mới quay đầu nhìn về phía Thẩm Xu, trên mặt không có biểu tình nào dư thừa nhưng giọng nói đã ôn hoà hơn rất nhiều, “Đi thôi.”
Thẩm Xu vẫn luôn đứng đờ người tại chỗ, còn chưa khôi phục tinh thần lại từ cảnh tượng vừa rồi, mãi cho tới khi nghe thấy giọng nói của Bùi Vân Khiêm mới hồi hồn, “Cái gì?”
“Về nhà.”
Thẩm Xu sửng sốt, “Được.”
Khoé miệng Bùi Vân Khiêm cong lên, rất tự nhiên nắm lấy cổ tay Thẩm Xu, vừa mới bước đi như đột nhiên nhớ ra cái gì, xoay người lại nói, “Còn có một chuyện Kính An công chúa nói sai rồi.”
Hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn Cố Bắc Kỳ bên cạnh Thẩm Diên, không che giấu sự khinh thường trong mắt, nhàn nhạt nói, “Cho dù phu nhân của bổn tướng quân có nghĩ trong lòng thế nào cũng chưa từng làm ta hổ thẹn, công chúa cứ yên tâm đi.”
Nghe vậy, sắc mặt của Cố Bắc Kỳ thay đổi, ngay cả khuôn mặt Thẩm Diên cũng đổi màu, nghiến răng nghiến lợi nhìn Bùi Vân Khiêm nửa ngày cũng không dám nói ra một chữ, đứng tại chỗ trơ mắt nhìn Bùi Vân Khiêm mang tỷ đệ Thẩm Xu đi.
Có chuyện vừa rồi xảy ra, Thẩm Việt cũng không còn tâm tình gì mà sinh nhật, Thẩm Xu chỉ đành làm theo mong muốn của đệ ấy rồi đưa trở lại Vị Ương Cung, hứa hẹn lần sau tiến cung sẽ mang quà sinh nhật cho đệ ấy.
Thấy dọc đường đi Thẩm Xu cúi đầu đi theo phía sau không lên tiếng, Bùi Vân Khiêm nhíu mày.
Chẳng lẽ là hôm nay hắn đã trừng phạt quá nhẹ nên nàng không vừa lòng? Hay là vì chuyện ngày hôm qua mà phòng bị hắn?
Nghĩ vậy, Bùi Vân Khiêm bắt đầu hối hận, hắn dừng bước chân chuẩn bị giải thích, vừa xoay người lại, đột nhiên người nào đó thơm tho mềm mại không kịp chuẩn bị va vào lồng ngực hắn, hắn theo bản năng ôm eo Thẩm Xu, để nàng dựa vào lòng mình.
Không biết Thẩm Xu đang suy nghĩ cái gì, một lúc lâu sau mới khôi phục tinh thần ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt mờ mịt không có chút bài xích nào.
Thấy thế, vẻ âm trầm trong mắt Bùi Vân Khiêm hoàn toàn tiêu tán.
Hắn cười khẽ một tiếng.
“Hành động này của công chúa, là tính lấy thân báo đáp thần sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.