Hạ Huyền là bị lạnh tỉnh, hắn khẽ nhíu mày, chậm rãi mở mắt.
Trước mặt một mảnh đen tịt, chỉ có ánh sáng từ mặt trăng là len lỏi chiếu xuống.
Hạ Huyền nhìn, Đây là một cái hang động trông có vẻ khô ráo, ở trước cửa động có đốm lửa đang cháy hừng hực.
Hạ Huyền cảm giác độc trong người đã được áp chế, hắn không khỏi kinh ngạc.
“ Là ngươi đã cứu ta?”
Nhìn thiếu nữ tử xinh đẹp đang ngồi trước đốm lửa, trên tay nàng còn nướng gì đó, Hạ Huyền khẽ lên tiếng hỏi.
Tiêu Nguyệt lúc này đã thay trang phục nữ nhân, nàng không quay đầu, chỉ nhàn nhạt đáp “ ừm "
Hạ Huyền chống người ngồi dậy, khẽ tựa lên vách đá, hơi nghiêng đầu nói “ đa tạ ơn cứu mạng của cô nương, nếu không có cô nương, ta chỉ sợ đã sớm không qua khỏi"
Tiêu Nguyệt tay hơi khựng lại một chút, cũng không trả lời.
Vừa rồi nàng đã giúp hắn xem vết thương trên vai, phát hiện độc đã thấm vào máu, nếu không kịp thời ngăn chặn chỉ e sẽ mất mạng.
Trong lúc gấp gáp Tiêu Nguyệt có thể dùng một ít dược thảo vừa rồi nàng ra ngoài kiếm đồ ăn tình cờ thấy được giúp hắn băng bó cùng ngăn ngừa độc phát tác, còn lại phải chờ đến đại phu chữa trị.
“ Cho ngươi!"
Một phần thịt nướng được đưa đến trước mặt Hạ Huyền, hắn hơi kinh ngạc.
“ Đa tạ "
Hạ Huyền tiếp nhận, khẽ cười nói.
Tiêu Nguyệt đưa xong thịt liền trở lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-sung-dac-cong-vuong-phi/3739816/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.