“ Huhu, Tiểu thư người mau tỉnh dậy đi mà, đừng dọa nô tì ~ "
Trong cơn mê Tiêu Nguyệt loáng thoáng nghe được tiếng khóc nức nở. mí mắt nàng giật giật, sau đó chậm rãi mở ra.
Ánh sáng từ bên ngoài chiếu xuống khuôn mặt nhợt nhạt của thiếu nữ, Tiêu Nguyệt Theo bản năng nheo mắt lại, bất giác giơ tay lên che chắn trước người.
Tiếng khóc đột nhiên im bặt, sau đó một giọng nói tràn đầy vui mừng vang lên.
“ Tiểu thư, tiểu thư, người rốt cuộc cũng tỉnh rồi!!”
Tiêu Nguyệt có chút ngơ ngác.
Cảm giác khi bị đạn bắn xuyên qua vẫn còn đó, nàng đã ch*t rồi ư?
Thấy nàng ngây người, người nọ lại tiếp tục nói “ Tiểu thư, người đừng dọa nô tì"
Tiêu Nguyệt nhíu mày nhìn cô gái trước mặt, lên tiếng kỳ quái hỏi “ Ngươi là ai?”
Cô gái kia sửng sốt, chợt mắt lại lần nữa đỏ lên, rưng rưng nói “ tiểu thư, nô tì là Tiểu Kỳ, tiểu thư người quên rồi sao?”
Không phải chứ!! chẳng lẽ Tiểu thư nhảy xuống hồ không chết ngược lại mất hết ký ức rồi ?
Tiêu Nguyệt chống tay ngồi dậy, bất giác sờ vào chỗ bị đạn bắn, phát hiện dấu vết thương do đạn để lại đã biến mất, điều này tuyệt đối không có khả năng!!
“ Tiểu thư, dù người không muốn gả cho lăng vương điện hạ cũng không nên nghĩ quẩn như thế a!!”
Nha đầu này thật sự rất sợ hãi, sợ hãi Tiêu Nguyệt nếu ch*t thật rồi, vậy nàng ta khả năng cũng không sống nổi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-sung-dac-cong-vuong-phi/3739810/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.