Vương Chủ Bộ cười gật đầu, chợt lên tiếng: - Lục đại nhân, lần này tiêu diệt phỉ Bát Vương Tự, trùm thổ phỉ Đặng Ngọc chạy thoát, đây là một mối họa. Lục đại nhân đối với sự an toàn của người nhà có lẽ cần phải chú ý hơn.
Lục Thất sửng sốt nói: - Xin đại nhân yên tâm, trùm thổ phỉ Đặng Ngọc khi nhảy xuống sông đã bị ta bắn một mũi tên lên đầu, không có hậu họa gì đâu.
Vương Chủ Bộ cười nhạt: - Lục đại nhân, là mũi tên xiên qua đầu hay là một đao không đầu? Tối hôm qua phát hiện thấy một xác thổ phỉ không đầu trôi trên sông, trên ngực còn có một mũi tên có dấu ấn của huyện Thạch Đại.
Lục Thất nghe mà kinh ngạc, không ngờ thi thể trên sông vẫn chưa bị cá ăn, hắn trầm tư giây lát liền nói: - Chuyện này là ta đã sai rồi, xin đại nhân lượng thứ.
- Thứ lỗi thì được, vì sao không báo chứ? Là vì một chút tiền bạc của cải sao? Vương Chủ Bộ lạnh lùng truy hỏi.
- Được tiền của là thứ yếu, chủ yếu vẫn là không muốn lại bị ghen tị. Khi giết được trùm thổ phỉ ta muốn xách đầu dâng lên, nhưng vừa nghĩ tới sự kiêu căng của hai vị huyện úy Tống Lôi, ta cũng đã nín nhịn mà quăng xác xuống sông. Lục Thất bình tĩnh đáp trả.
Vương Chủ Bộ trầm ngâm giây lát, ngữ khí hòa hoãn nói: - Ngươi được bao nhiêu tiền của?
- Chỉ có 5 thỏi vàng 10 lượng, trong túi của tên trùm thổ phỉ đó đều là quần áo. Nếu đại nhân không tin, ta có thể lấy ra. Lục Thất ôn tồn nói.
- Chỉ có 50 lượng vàng? Vương Chủ Bộ không vui nói.
- Đúng vậy, chỉ có 50 lượng vàng. Khi ta mở túi ra cũng rất thất vọng, cũng hiểu vì sao tên trùm thổ phỉ lại chạy nhanh hơn người khác như vậy. Đại nhân không tin ta cũng chẳng còn cách nào khác.
Việc ăn hối lộ đã bị bại lộ, Lục Thất liền dứt khoát đối mặt, cùng lắm thì nộp một ít lên lấy lòng một số kẻ, ép kiểu gì cũng không thừa nhận. Dù sao hắn cũng là Trí quả giáo úy trong quân. Một Huyện chủ bộ không có bằng chứng cụ thể không có quyền động tới hắn. Bây giờ trong tay Lục Thất đã có vàng có bạc, chuyển nhà đi đâu cũng được.
Vương Chủ Bộ không hề chú ý, ngược lại còn nói: - Lời của Lục đại nhân bổn quan tin chứ. Việc tiêu diệt sào huyệt thổ phỉ lần này Lục đại nhân lập công đầu, 50 lượng vàng đó là nên được.
Lục Thất thấy Vương Chủ Bộ nhượng bộ một bước, trong lòng cũng nhẹ nhàng hơn, chắp tay nói: - Đa tạ đại nhân đã hiểu.
Vương Chủ Bộ bưng trà uống một ngụm, mỉm cười: - Lục đại nhân tuổi trẻ đầy hứa hẹn, bổn quan nghe nói ngươi đã đính hôn với nữ tỳ trong quý phủ Chu Kỳ Lão làm bình thê, liệu có phải là có chút cao thấp không?
Lục Thất nghe thế liền cảnh giác, tên Vương Chủ Bộ này chú ý tới tất cả mọi việc của hắn, hắn suy nghĩ một chút và nói: - Tại hạ gia cảnh bần hàn, là Tân Di Nương của Chu phủ đích thân nói chuyện hôn ước với gia mẫu. Gia mẫu cũng rất thích Tân tiểu thư. Chưa có sự đồng ý của ta đã đồng ý hôn ước làm bình thê, quyết định của gia mẫu ta không dám trái lời.
Vương Chủ Bộ cười nói: - Lục đại nhân hiếu mẫu là người có lễ nghĩa. Nếu việc này trước đó Lục phu nhân bàn bạc với Lục đại nhân, Lục đại nhân có đồng ý lấy tỳ nữ đó làm bình thê không?
Lục Thất không biết sao Vương Chủ Bộ lại chuyển sang đề tài này liền suy nghĩ giây lát nói: - Ta không đồng ý, chỉ có thể đồng ý nạp làm thiếp thất.
Vương Chủ Bộ mỉm cười nói: - Tân tiểu thư kia quả là may mắn rồi.
Lục Thất nói: - Tân tiểu thư không phải may mắn, mà là cô cô Tân Di Nương của Tân tiểu thư thông minh. Khi Lục gia khó khăn nhất đã chủ động kết thân, gia mẫu tự nhiên sẽ vô cùng cảm động.
Vương Chủ Bộ ồ lên một tiếng gật đầu, Lục Thất nói: - Đại nhân, ngài rất hiểu gia sự của ta nha.
Vương Chủ Bộ mỉm cười nói: - Lục đại nhân không nên hiểu lầm. Sở dĩ bổn quan chú ý tới chuyện hôn nhân của Lục đại nhân là vì Trần Kỳ lão nhờ vả. Trần Kỳ lão cảm kích đại ân cứu gia của Lục đại nhân, muốn gả cháu gái cho Lục đại nhân, chỉ là cháu gái của Trần Kỳ lão là vợ kế thiếp sinh ra, địa vị lệch rất nhiều so với Lục đại nhân. Chuyện này khiến bổn quan rất khó nghĩ.
Lục Thất vừa nghe nói trong lòng bỗng sáng hẳn lên. Hắn biết tên Vương Chủ Bộ này muốn kết bạn với mình, mục đích kết thân trên thực tế là đang muốn hỏi mình có muốn trở thành một người trong thế lực của y hay không? Đó là mối quan hệ nhân đảng tồn tại phổ biến.
Lục Thất trầm ngâm, hắn xuất thân trong gia đình quan lại, đối với người đàn ông mà nói cưới nhiều thê thiếp là chuyện bình thường, trải qua môi trường tối tăm trong quân ngũ và cuộc đấu tranh giành lấy mạng sống, không chỉ một lần cho hắn biết nếu còn sống tiếp thì phải cố gắng giàu có, phải lấy vợ nạp thiếp để không uổng phí cuộc đời này.
Thêm một người hay bớt đi một người phụ nữ trong lòng hắn chẳng có gì quan trọng. Người đàn ông đã có sự phú quý tự nhiên sẽ có nhiều người đẹp. Điều này đã là quy tắc thiên kinh địa nghĩa rồi. Lục Thất im lặng suy nghĩ xem có nên gia nhập vào thế lực của Vương Chủ Bộ hay không? Hiện hắn chỉ muốn không liên quan gì, buôn bán kiếm tiền, chấn hưng gia tộc Lục Thị.
Nhưng có một số việc không phải hắn muốn làm gì thì làm. Hôm nay hắn mới thể hiện rõ, hắn đã bước chân vào rạch nước ngầm trong chốn quan trường của huyện Thạch Đại này. Việc cầu hôn hôm nay Vương Chủ Bộ đã mang ý nghĩa lớn, một khi từ chối chắc chắn hắn sẽ mất đi chức Hộ quân huyện úy, từ nay về sau Lục Thị ở huyện Thạch Đại cũng không thể ngóc đầu lên nổi, thậm chí còn bị chèn ép khắp nơi. Còn nếu hắn đồng ý thì sẽ bị cuốn vào cuộc đấu tranh quan trường, có đấu tranh sẽ có nguy hiểm. Đó là điều mà Lục Thất không muốn.
Sau khi đấu tranh nội tâm, hắn biết tiếp tục làm phái trung gian thì không thực tế, từ chối Vương Chủ Bộ sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới toàn bộ Lục Thị. Hắn không thể chuyển chỗ ở cả gia tộc, bởi vì thiên hạ giống như đàn quạ đen, di chuyển tới nơi lạ sẽ càng bị người khác ức hiếp.
- Vương đại nhân, thịnh ý của Trần đại nhân ta xin đón nhận, có điều đúng như đại nhân đã nói, Thiên Phong bây giờ tuổi trẻ tài cao, đính hôm với Tân tiểu thư đã là một sai lầm, vì vậy chỉ có thể oan ức cho cháu gái của Trần đại nhân làm thiếp thất thôi. Lục Thất đã chấp nhận kết quan hệ với Vương Chủ Bộ, nhưng hắn cũng đã giữ lại một đường lui, không muốn lún quá sâu vào thế lực của Vương Chủ Bộ.
Vương Chủ Bộ mỉm cười nói: - Cháu gái của Trần Kỳ lão là con vợ kế sinh ra, không dám trèo cao lên danh phận làm bình thê. Nhưng, Trần Kỳ lão dù sao cũng là gia đình quan thần, hi vọng Lục đại nhân có thể nhờ mai mối tác hợp, ngoài ra còn dùng kiệu hoa cưới vợ là chính thiếp.
Lục Thất chần chừ giây lát, gật đầu nói: - Đại nhân dặn dò, Thiên Phong sẽ vâng theo.
Thời xưa, địa vị của người vợ có chia ra làm chính thê và bình thê. Còn địa vị của thiếp cũng được chia ra thành chính thiếp và tòng thiếp. Địa vị của chính thiếp xếp sau bình thê nhưng lại được đãi ngộ như bình thê, cũng chính là có thể lập phòng xưng nữ chủ, cũng giống như Lục Thất đưa Vi Song Nhi quy thuộc Ninh Nhi. Điều đó có nghĩa là định Ninh Nhi là chính thiếp, còn tòng thiếp thì không thể lập phòng thiếp thất. Mặc dù có danh phận thiếp nhưng lại phụ thuộc vào chính thê, bình thê và chính thiếp . Trên thực tế chính là nô tỳ có được danh phận thiếp thất, giống như tỳ nữ hồi môn phần lớn không được lập phòng tòng thiếp, mà gọi là thị thiếp.
Tuy nhiên danh phận chính thiếp rốt cuộc vẫn là thiếp thất, luôn chịu sự khống chế của thê thất. Bình thường thiếp thất được sủng ái, cộng thêm gia đình nhà mẹ đẻ rất có địa vị mới được lập phòng, một khi bị thất sủng hoặc gia đình nhà mẹ đẻ bị suy tàn, đại đa số chính thiếp sẽ bị tước tư cách lập phòng và trở thành tòng thiếp.
Còn bình thê thì lại không bị ảnh hưởng bởi điều này, chỉ cần người đàn ông không đuổi đi, mãi mãi vẫn ở địa vị nữ chủ. Đương nhiên, đây là người nhà quan thần phú quý mới có những quy tắc nghiêm ngặt này. Còn trong gia đình bình thường thì có thể nạp ít nhất 2 thiếp, việc phân chia chính thiếp và tòng thiếp cũng rất ít tồn tại. Bình thường, thiếp thất sinh con trai đều có thể lập phòng, không sinh con trai thì thiếp thất sẽ là nô tỳ tùy tiện bị sai khiến.
Cũng giống như tiểu thư cháu gái Trần phủ mà Vương Chủ Bộ nói là con vợ kế thiếp sinh ra, địa vị tương đối thấp, Lục Thất đồng ý dùng kiệu hoa cưới vợ xem như là rất có thành ý rồi. Trong gia đình quan lại, địa vị của con trai trưởng và con vợ kế có sự khác biệt rất lớn. Con trai trưởng có quyền thừa kế đại bộ phận gia sản và địa vị ấm quan. Còn con vợ kế thì không có quyền tranh giành gia sản với con trai trưởng. Đại đa số thì lão gia lấy một ít tiền tài cho con trai vợ kế đi lập môn hộ ở nơi khác, số ít thì giữ lại ở nhà làm công cho con trai cả kiếm tiền nuôi gia đình, chỉ có địa vị và thể diện hơn các nô bộc mà thôi.
Vương Chủ Bộ thấy Lục Thất đồng ý liền vui vẻ nói: - Thiên Phong, Trần Kỳ lão là cậu ruột của ta. Tất nhiên, ngươi đồng ý kết thân, sau này ta và ngươi sẽ là người một nhà rồi, khi không có người ngoài ngươi gọi ta là trọng thúc, sau này có chuyện gì chúng ta nhất định phải chiêu ứng lẫn nhau.
Vừa thấy Lục Thất đồng ý kết thân, Vương Chủ Bộ liền thay đổi thành trưởng bối bề trên, lời nói đầy vẻ thân tình. Lục Thất cũng nhận thấy Vương Chủ Bộ này và hắn đã có chút gần gũi hơn. Hắn chần chừ giây lát, nói: - Trọng thúc, Thiên Phong mạo muội hỏi một câu, nhân phẩm của Trần tiểu thư có được không?
Vương Chủ Bộ bỗng giật mình, mỉm cười nói: - Ngươi hỏi vậy liệu có phải sợ ta mang tới người con gái xấu xí không?
Lục Thất nói thẳng: - Trọng thúc, Thiên Phong đã đồng ý kết thân rồi, tự nhiên hi vọng Trần tiểu thư là một người phụ nữ hiểu lễ nghĩa xinh đẹp, bởi vì Lục gia luôn xem trọng hôn nhân hòa hợp. Sau ngày Trần tiểu thư bước chân vào làm chính thiếp rồi, nếu cô ấy hiểu lễ nghĩa khoan dung, thì dù cố ấy xuất thân thế nào Thiên Phong cũng tuyệt đối không thể hạ thấp cô ấy được. Còn nếu không tình đạt lý, thì dù có nể mặt trọng thúc, Thiên Phong cũng không thể chịu đựng được cô ấy. Vì vậy, trước tiên Thiên Phong muốn tìm hiểu về Trần tiểu thư, tránh sau này có chuyện không hay xảy ra.
Vương Chủ Bộ ồ lên một tiếng gật đầu, lời lẽ của Lục Thất quả thực có hơi cứng nhắc một chút, song lại thể hiện thành ý hợp tác sau này của hắn ta, không phải là tùy tiện ứng phó cho có lệ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]