- Ngươi con mẹ nó câm miệng cho ta. Thôi Lâm từ chỗ cửa thành ngửa đầu tức giận mắng, gã lính gác kia bị hù rụt đầu về, gã là lính gác, trông thấy khói lửa không dám không báo.
Thời gian qua đi một chút, bọn quan binh ở cửa thành phía Tây nhìn nhau, có người vẻ mặt lo lắng, có người vui sướng khi người gặp họa mà cười cười.
Một khắc trôi qua, hai khắc trôi qua, khi khắc thứ ba gần qua đi thì, một đội nhân mã từ đằng xa hướng về phía cửa thành Tây chạy đến, người cầm đầu đúng là Lục Thất, theo ở phía sau là truyền lệnh kỵ binh và binh dũng quân chạy bộ.
Lục Thất phóng ngựa đến cửa thành thì dừng lại, lạnh lẽo nhìn Thôi Lâm nói: - Thôi đại nhân, khói lửa đã nổi lên cho đến lúc này đã qua ba khắc rồi, tại sao ngươi chống lại quân lệnh của ta không chịu xuất binh.
Thôi Lâm đảo mắt ngạo mạn nói: - Có khói lửa sao? Ta không biết.
Lục Thất vung tay, quát lên: - Người tới, đem quan binh canh gác trên tường thành xuống đây.
- Vâng. Lập tức có bốn truyền lệnh binh lên tiếng trả lời xuống ngựa, tiến lên mã đạo trên cửa thành bắt lính gác xuống dưới.
Lính gác kia vừa xuống dưới thành liền bị dọa sợ cả kinh kêu lên: - Không liên quan đến ta, ta có báo có khói lửa mà.
Mí mắt Thôi Lâm nhếch lên vẻ hờ hững, Lục Thất lạnh nhạt nói: - Thôi đại nhân không có gì giải thích hay sao?
Thôi Lâm vẫn không thèm nhìn, Lục Thất nhướng mày lên, quát: - Vương Đạo, ấn theo quân luật Đường quốc ta, Thôi đại nhân đã phạm vào tội gì?
- Hồi đại nhân, quân luật Đường quốc quy định, quân diễn đồng đẳng với thời gian chiến tranh, Thôi đại nhân nghiêm trọng kháng lệnh quân diễn, ấn theo luật phải chém. Vương Đạo lớn tiếng nói.
Cửa thành là nơi người qua lại đông đúc, một trận ầm ĩ này lập tức kéo đến dân chúng tụ tập ở xa xa xem náo nhiệt, Lục Thất phi thân xuống ngựa, uy nghiêm đứng nói: - Thôi đại nhân đã nghe mình phạm vào tội gì chưa?
Vẻ mặt Thôi Lâm trở nên có chút dữ tợn, gã vốn tưởng rằng Lục Thất không dám làm khó gã, nhưng vừa nghe tội trạng trong quân luật trong lòng của gã có hơi chột dạ, cảm giác một cỗ sát khí, tay phải mạnh mẽ nắm lấy chuôi đao, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm Lục Thất.
Giết! Một tiếng hô điếc tai, thân hình Lục Thất vọt lên trước, trường đao như điện xuất ra tàn khốc chém tới Thôi Lâm, đừng thấy Thôi Lâm dáng người khôi ngô mặt mày hung ác, khi gã đối mặt với tiếng rống hung bạo và công kích của Lục Thất, không ngờ lại hốt hoảng kinh hoàng rút đao lui nhanh, đáng tiếc đao mới rút ra được một nửa, trường đao sắc bén đã bổ từ vai trái gã thẳng xuống ngực, thây đổ xuống ngay trong vũng máu tươi, khi chết còn mở to một đôi mắt kinh hoàng.
Dân chúng vây quanh từ xa theo dõi xôn xao kinh hô, quan binh trong cửa thành hoảng sợ tháo chạy về phía động cửa thành, Lục Thất thu đao vào vỏ, thầm mắng một tiếng bao cỏ, hắn tưởng rằng Thôi Lâm ngang ngược hoành hành như vậy, là do có một thân võ nghệ làm hậu thuẫn.
- Chúng quan binh nghe đây, Thôi Lâm vi phạm quốc pháp quân luật chém chết thị chúng, quân diễn hôm nay kết thúc, ngày mai lại tiếp tục đốt lửa hiệu quân diễn. Lục Thất lên ngựa lớn tiếng uy nghiêm quát, sau đó dẫn binh dũng quân rời đi, hắn vừa đi bọn quan binh mới dám nhặt xác báo tang cho Thôi Lâm.
Ngày hôm sau ba người Lục Thất, cũng là khi mặt trời lên cao chạy tới cửa thành Tây, trông thấy ở cửa thành Tây chỉ có mười bảy tên quan binh, trong đó có một Hỏa trưởng, thậm chí hơn phân nửa quan quân cáo ốm không tới.
Lục Thất cười lạnh trong lòng, đây chính là tâm ý của hắn, đương nhiên càng hợp với tâm ý của Vương chủ bộ. Hắn phân phó nói: - Lãnh Nhung, do ngươi đảm nhiệm Quân tào đội phó cửa thành Tây đi.
- Vương Đạo, ngươi đi Huyện nha bẩm báo Vương đại nhân, nói rằng quân lực cửa thành Tây khuyết thiếu, xin Vương đại nhân điều binh đến cửa thành Tây phòng thủ. Vương Đạo lĩnh mệnh điểm số quan binh khuyết thiếu rồi rời đi.
Vương nhị phu nhân lắc đầu, hạ giọng nói: - Chuyện của tỷ tự tỷ rõ ràng, tỷ tuy không gọi là hoa tàn ít bướm, thế nhưng hứng thú của tỷ phu muội đối với tỷ quả thật đã giảm thiểu nhiều, nam nhân đối với nữ nhân thường thường đều là có mới nới cũ, giống như đêm qua nếu không có ả gia kỹ này múa thoát y trợ hứng, tỷ phu muội sẽ không nổi lên nhiều hứng thú với tỷ đâu.
Tống Ngọc Nhi quay đầu nhìn về phía nữ nhân trần truồng nhảy múa kia, thấy dung mạo của nữ nhân lõa thể múa không bằng Lục Nga, tuy nhiên da trắng như ngọc, thân thể đường cong lồi lõm rất kích thích, cánh tay giang ra nhẹ nhàng múa phong tình vạn chủng, mị thái chọc người.
- Nàng tên Hương Ngọc, là Triệu huyện thừa tặng cho tỷ phu muội đấy. Vương nhị phu nhân dịu dàng nói.
Vừa nghe ba chữ Triệu huyện thừa trái tim Tống Ngọc Nhi chấn động mạnh, mới hôm qua, chính thê Trần gia đột nhiên đem hai thiếp thất mà trượng phu khi còn sống yêu thích bán cho Triệu huyện thừa, tình cảnh lúc ấy làm cho nàng kinh tâm thất thố, hai thiếp thất kia khóc rống đến tê tâm phế liệt bị trói lại tay chân, bịt miệng ném vào một chiếc xe ngựa, sau khi người bị lôi đi nô tì tài vật của thiếp thất đều bị chính thê vơ vét sạch sẽ.
Sự kiện kinh tâm này dọa cho Tống Ngọc Nhi khiếp sợ khó an, sợ hãi suy nghĩ hồi lâu nàng mới nhận thức một thực tế tàn khốc vô tình, nếu lão Triệu huyện thừa kia cũng muốn nạp nàng làm thiếp, người Tống phủ căn bản sẽ không đứng ra cản trở, Tống phủ đã không ra mặt Trần gia càng sẽ không ngăn trở, nàng càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ càng cảm thấy Lục Thất là một nam nhân tốt đáng giá nương tựa, bởi vậy vội vã đến cầu Vương nhị phu nhân.
- Ngọc muội, thời tỷ bằng tuổi muội, cũng chán ghét nữ nhân thanh lâu và gia kỹ, nhưng chờ đến khi muội qua độ ba mươi rồi, muội sẽ biết tầm quan trọng khi có gia kỹ trong phòng. Giọng điệu Vương nhị phu nhân bình thản như đang nói việc nhà.
Thần tình Vương nhị phu nhân lạnh nhạt, quay đầu nói: - Đều đi ra ngoài đi. Tì nữ và gia kỹ múa thoát y cung kính thưa rồi lui ra ngoài.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]